Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 183:
Chương 183:
Chân Minh Châu đến gần xe chuyển hàng rồi trực tiếp ấn mật mã, rất nhanh xe đã được mở ra. Quả nhiên bên trong là hải sản, hơn nữa nhìn bên ngoài vẫn còn rất tươi mới.Nghĩ cũng đúng, vừa qua tết bên làng chài nhỏ bắt đầu vận chuyện hải sản đến chỗ chú Lý. Mà theo chú Lý đã từng nói thì lộ trình từ Lý gia thôn đến làng chài phải mất từ mười ngày đến nửa tháng, từ bên làng chài đến chỗ chú Lý cũng vậy. Hôm nay đã là mười tám tháng giêng, như vậy xem ra thứ này chỉ mới được đặt vào đây khoảng một hai ngày, không thể vượt quá ba ngày.Chân Minh Châu quay đầu lại: "Hai người giúp tôi khuân những thứ này vào nhé."Nhưng vừa dứt lời cô lại tự mình bật cười, hai người Bạch Viễn và Cốc Chi Tề đều nhìn không giống người có thể làm việc nặng.Cô thật lòng cảm khái một câu: "Bây giờ nếu mấy người Trương Lực ở đây thì tốt rồi."Bọn họ đều là những người có sức lực, làm việc lại nhanh nhẹn.Sau khi dứt lời, trong lòng Chân Minh Châu lại cảm thấy ngượng ngùng, đây không phải xem người ta như cu li sao?Bất quá Bạch Viễn cũng không để ý, ngược lại cười nói: "Đúng vậy, tôi chỉ có thể dùng đầu óc mà thôi."Cốc Chi Tề: "..." Ta so với mọi người thì thể lực cũng không được mà đầu óc cũng không xong.Chân Minh Châu thấy không thể khiêng đồ vào, nên đơn giản là đưa cả thiết bị "vào cửa".May mắn là bậc thang nhà cô cũng chỉ ba bậc, ở bậc thang còn có hai sườn dốc, nếu không thì thiết bị này cũng không thể leo lên bậc thang được, nhờ có hai sườn dốc nên không ảnh hưởng đến việc đưa thiết bị vào trong nhà.Lúc này Bạch Viễn nhìn Chân Minh, dáng vẻ muốn nói lại thôi, do dự nửa ngày ông mới quyết định nói ra, giọng ông thành khẩn: "Bà chủ, không biết mật mã này có thể sửa đổi không?"Chân Minh Châu ngẩng đầu: "Đương nhiên là có thể thay đổi, sao vậy."Bạch Viễn thở dài nhẹ nhõm, nói: "Lúc nãy khi cô ấn mật mã tôi đã nhìn thấy."Ông nói thêm: "Đây là việc cơ mật, là bí mật của cô và Lý gia, nếu tôi biết thì chỉ sợ là không hay lắm."Chân Minh Châu: "Không sao, biết thì cứ biết vậy, nếu cần thiết mọi người cũng có thể sử dụng. Chỉ là xe chuyển hàng này đã được lắp đặt cố định trên tuyến đường này, nên không thể đến được những địa phương khác, chỉ có thể di chuyển trên tuyến đường cố định này."Bạch Viễn kinh ngạc nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Chưa chắc mọi người sẽ dùng đến nó, nhưng nếu cần thiết cũng có thể sử dụng."Bạch Viễn chắp tay thi lễ, nghiêm túc nói: "Đa tạ bà chủ."Chân Minh Châu: "Vốn dĩ chuẩn bị thiết bị này là để thuận tiện hơn cho mọi người, không cần phải cảm ơn."Bạch Viễn: "Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô."Sử dụng hay không sử dụng là một chuyện, nhưng nhận được sự tín nhiệm lại là một chuyện khác, cảm giác được người khác tín nhiệm rất khác biệt.Ông lại hỏi: "Vậy hiện tại cái này..."Chân Minh Châu: "Tạm thời đặt ở đây đi, bây giờ tôi cũng không có tâm trạng để xử lý."Cô đóng cổng rồi quay lại "phòng bệnh", chuyên tâm chờ đợi.Mấy người bọn họ chờ đợi khá lâu, các bạn nhỏ cũng đã xem được khá nhiều tập phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen]. Đến khi về khuya thì rốt cuộc cửa phòng cũng mở ra.Sắc mặt Vu Thanh Hàn tái nhợt, Chân Minh Châu quan tâm hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"Vu Thanh Hàn lắc đầu mỉm cười, dường như quá mức mệt mỏi nên anh trực tiếp cúi đầu xuống, đặt đầu trên bả vai Chân Minh Châu.Chân Minh Châu cắn môi, nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Chắc là mệt chết rồi đúng không, để tôi đỡ anh qua bên đó ngồi nghỉ."Vu Thanh Hàn lắc đầu, dường như đã lấy lại được một ít sức lực, nói: "Tôi có thể có việc gì chứ? Lúc này không phải cô nên hỏi tình hình bệnh nhân sao?"Chân Minh Châu hít sâu một hơi, nói: "Hắn vẫn ổn chứ?"Vu Thanh Hàn: "Tôi đã cố gắng hết sức, giờ chỉ đành nghe theo ý trời thôi."Anh nhìn thoáng qua cơn mưa, nói: "Phải xem hắn có may mắn không đã."Chân Minh Châu hiểu ra ngay, Vu Thanh Hàn đang đợi mưa tạnh.Quả thật ở đây không đủ điều kiện y tế để chữa trị cho Túc Ninh. Mặc dù Vu Thanh Hàn đã chuẩn bị rất nhiều thiết bị y tế và thuốc men ở đây; nhưng chung quy nơi này không phải bệnh viện, nên chỉ có thể tạm thời xử lý thật tốt những vết thương bên ngoài.Nếu muốn điều muốn chữa trị thật tốt thì chắc chắn phải điều trị toàn diện. Không cần nhiều lời thì cũng biết những vết thương bên ngoài của hắn rất nghiêm trọng.Vì thế Vu Thanh Hàn đang trông chờ mưa tạnh."Nếu hắn có thể kiên trì chịu đựng đến khi đến được bệnh việc thì vẫn còn cơ hội. Nếu không thể kiên trì thì xem như đây là mệnh."Chân Minh Châu: "Hắn chảy rất nhiều máu."Vu Thanh Hàn: "Không nhất định đều là máu của hắn, tuy vết thương của hắn rất nghiêm trọng nhưng thật ra không hề tổn thương đến động mạch chủ. Đương nhiên tình huống của hắn bây giờ cũng chẳng còn chỗ nào lành lặn, nên tôi mới nói là đành xem ý trời."Bọn họ làm bác sĩ đều sẽ cố gắng hết sức, nhưng kết quả như thế nào thì bọn họ không thể quyết định được.Chân Minh Châu cầm tay Vu Thanh Hàn, nói: "Anh cũng đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi rồi ăn một chút gì đi."Vu Thanh Hàn cúi đầu nhìn Chân Minh Châu đang nắm lấy tay mình, khoé miệng cong lên rồi bật cười, nói: "Được."Sau đó anh lại nói: "Tên này thật biết gây phiền toái cho người khác. Cô nói thử xem chúng ta đã trêu chọc ai mà một người vừa xuất viện lại có thêm một người bị thương. Bây giờ chỗ này không khác gì điểm khám chữa bệnh. Cô nghĩ xem hình như ông luôn rất thích đùa giỡn với tôi. Lúc tôi không có ở đây thì mọi người đều rất khỏe mạnh, đến đánh rắm cũng không có. Nhưng tôi chỉ đến đây một ngày thì hết người này bị thương lại đến người khác mắc bệnh. Nhiều lúc tôi không biết có phải mình ra cửa không xem ngày không nữa."Bạch Viễn yên lặng nhìn lên trời, giả vờ như mình không tồn tại.Chân Minh Châu: "Anh đúng thật là, đã mệt đến như vậy còn ở đây nói đùa như vậy. Anh làm chuyện tốt nhưng bởi vì miệng tiện mà không ít người muốn đánh anh."Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Sao có thể, tôi trông đáng yêu vậy mà."Chân Minh Châu: "... Buồn nôn."Vu Thanh Hàn: "Yên tâm đi, chỉ cần có năng lực thì một người dù miệng tiện một chút thì vẫn có thể sống tốt. Vì mọi người vẫn cần dùng người này. Nếu không còn dùng được thì đúng thật là xong đời, sớm muộn gì cũng sẽ bị mọi người đánh chết."Khi nói đến đây thì đột nhiên anh nghĩ đến cái gì đó, bèn cúi đầu xuống thì nhìn thấy quần áo Chân Minh Châu vừa mới thay đã bị anh cọ dính đầy máu.Vu Thanh Hàn: "..."Anh nhìn về phía Chân Minh Châu, thành khẩn nói: "Cô sẽ không đánh tôi chứ?"Chân Minh Châu: "Anh đừng nhiều lời, tôi dìu anh về phòng, anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi một chút, để tôi đi nấu cháo cho anh."Vu Thanh Hàn: "Không phải ăn lẩu sao?"Chân Minh Châu: "... Anh chắc chứ?"Người này không phải vừa xử lý vết thương do đao kiếm gây ra hay sao? Bây giờ lại khẳng định mình muốn ăn lẩu?Ăn lẩu cũng không có gì, nhưng nếu ăn lẩu mà không ăn thịt thì còn gì ngon nữa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận