Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 315:
Chương 315:
Hai người cùng nhau đi qua khu vực kiểm tra an ninh rồi vào cửa. Túc Ninh là một người bình tĩnh đến mức nào nhưng hiện tại lại không khác gì đồ nhà quê, liên tục nhìn đông nhìn tây.Anh nhìn xung quanh, tò mò nói: "Nơi này có rất nhiều trẻ em."Chân Minh Châu gật đầu, nói: "Đương nhiên, trẻ nhỏ rất thích đến những nơi như thế này."Cô nói thêm: "Khi tôi còn đi học đều đến đây đủ xuân hay tham quan vào mùa thu, nên tôi biết rất rõ nơi này. Nào, đi theo tôi."Túc Ninh: "Được."Túc - nhà quê - Ninh nhìn Chân Minh Châu sải bước, nói: "Vừa rồi chúng ta đã mua phiếu nên có thể chơi hết tất cả các trò chơi ở đây sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, có thể chơi hầu hết những trò chơi ở đây, những vẫn có một vài trò không thể chơi được. Anh nhìn xem bên kia, khí cầu đằng kia không thể chơi. Trò chơi ở phía kia nữa cũng không thể."Cô suy nghĩ một chút, sau đó tổng kết: "Những trò chơi mà tôi vừa nhắc đến phải trả thêm tiền, nếu không thì không thể chơi được. Nhưng mấy trò như tàu lượn siêu tốc, vòng xoay ngựa gỗ, tiểu phi thuyền đều có thể chơi."Túc Ninh gật đầu, nói: "Tôi đã biết."Chân Minh Châu: "Anh thích chơi trò nào?"Túc Ninh: "Đều được."Chân Minh Châu: "Như vậy chúng ta bắt đầu từ tiểu phi thuyền ở vị trí gần nhất đi."Hai người đi xếp hàng, Túc Ninh thấy mọi người đều tuân thủ quy định, bèn nói: "Những người ở đây rất có kỷ luật."Chân Minh Châu cười, nói: "Tố chất cần phải được bồi dưỡng, hơn nữa không có kỷ luật sao có thể thành phép tắc được."Mặc dù không phải ngày nghỉ nhưng công viên giải trí vẫn có khá nhiều trẻ em. Tuy nhiên hầu hết đều là các bé chưa đến tuổi đi học đến đây cùng với bố mẹ, nên Chân Minh Châu và Túc Ninh cùng mọi người xếp thành hàng dài. Thật ra việc này không nằm ngoài dự đoán.Chẳng mấy chốc đã đến bọn họ, cả hai lập tức ngồi lên chỗ dành cho hai người trên chiếc "phi thuyền nhỏ".Có lẽ là bởi vì hai người ngồi cạnh nhau nên lỗ tai Túc Ninh có chút đỏ lên, anh ho khan một tiếng, có chút khẩn trương.Chân Minh Châu nhìn nghiêng liền thấy sống lưng thẳng tắp của anh, bèn nói: "Anh đừng sợ."Túc Ninh lập tức: "Tôi không sợ."Chân Minh Châu: "... Ồ."Nhưng dáng vẻ của anh trông rất khẩn trương.Dáng vẻ căng thẳng này thật không lừa gạt được người khác.Chân Minh Châu nhìn anh, yên lặng không nói thêm gì nữa.Thôi được rồi, cô sẽ không vạch trần anh.Dù sao thì anh bạn này cũng mới đến hiện đại, nên không thể khiến anh ngượng ngùng đến nỗi về sau xấu hổ không dám ra cửa.Cô thắt dây an toàn, nói: "Anh làm theo tôi này."Túc Ninh lập tức học theo động tác của Chân Minh Châu, cô bật cười, nói: "Như vậy là đúng rồi."Âm nhạc bằng lên, phi thuyền nhỏ liền bắt đầu chậm rãi bay lên, Túc Ninh kinh ngạc mở to hai mắt: "!!!"Trên thực tế, phi thuyền nhỏ là trò chơi của trẻ em nên đương nhiên cũng không quá đáng sợ. Phi thuyền có một trục trung tâm, tất cả các phi thuyền nhỏ đều xoay lên xoay xuống quanh trục trung tâm này. Vòng quay không nhanh, còn kèm theo điệu nhạc.Chân Minh Châu và Túc Ninh cùng ngồi trong một phi thuyền nhỏ, cô nghiêng đầu nhìn Túc Ninh hỏi: "Anh có sợ không?"Túc Ninh lắc đầu: "Không sợ."Ở mức độ này đương nhiên sẽ không có gì khiến anh sợ hãi, chỉ là đơn giản cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ thứ này là có thật."Tôi nghĩ phim hoạt hình đều là giả."Chân Minh về cơ bản chỉ cho bọn họ xem những bộ phim truyền hình cổ trang và phim hoạt hình.Đương nhiên, trong phim truyền hình cổ trang không có những thứ này, trong phim hoạt hình lại có vài thứ kỳ quái, nhưng mọi người đều cho là giả. Dù gì trong phim hoạt hình đến cả cừu nhỏ còn có thể nói chuyện, nếu không phải giả thì là gì.Về phần sau khi Túc Ninh lấy được thân phận chính thức cũng có xem một vài bộ phim truyền hình hiện đại, nhưng chưa từng thấy ai đến công viên giải trí. Do đó Túc Ninh không có hiểu biết về phương diện này.Nhưng có thể nhìn thấy anh rất vui vẻ: "Chơi vui thật."Anh quan sát xung quanh thấy cô rất nhiều phụ huynh đưa con đến chơi, nói: "Bọn nhỏ ở nơi này thật hạnh phúc."Chân Minh Châu: "Trẻ em là mầm non của đất nước, hơn nữa ở chỗ chúng tôi mỗi nhà đều chỉ có một đến hai con, nên ai lại không thương yêu bọn nhỏ. Không những vậy còn nâng niu như tiểu hoàng đế, tiểu công chúa."Túc Ninh không nghĩ Chân Minh Châu sẽ nói như vậy, anh có chút kinh ngạc, nhưng sau đó nghĩ lại cũng cằm thấy đúng, dù gì hoàn cảnh giữa hai nơi cũng không giống nhau. Ở đây không có hoàng đế và công chúa, nên cũng không tồn tại cái gì gọi là tôn kính.Những từ này chỉ là những từ ngữ rất bình thường mà thôi.Rất nhanh anh đã vứt những từ này ra sau đầu, Chân Minh Châu không quan tâm thì anh cũng chẳng cần để ý làm gì.Vốn dĩ khi còn ở cổ đại thì anh cũng đã không đặt hoàng quyền tối thượng vào trong mắt. Do đó, khi đến thời đại mà hoàng đế và các công chúa không còn tồn tại nữa, thì đương nhiên anh càng không quan tâm đến những thứ này.Gạt chuyện này sang một bên, anh cười nói: "Trò này thật thú vị."Chân Minh Châu: "Còn có nhiều trò vui hơn nữa. Tôi thích nhất là trò chơi vượt thác ghềnh. Khi còn đi học tôi đều gọi trò này là vượt thác ghềnh, hiện giờ đổi thành tên nước ngoài là Rafting, còn không phải là chèo thuyền vượt thác hay sao."*Rafting: Trò chơi chèo thuyền phao trên sông/ thác nước chảy xiết. Là trò chơi mang tính mạo hiểm, người chơi đều được trang bị đầy đủ thiết bị bảo hộ.Nhưng dù đổi tên là gì thì Chân Minh Châu cũng thích trò chơi này nhất.Sau khi vòng quay dừng lại, hai người bước xuống, Chân Minh Châu nói: "Trò này có thể chơi đi chơi lại nhiều lần, nếu anh thích thì chúng ta chơi hết những trò còn lại, sau đó có thể đến đây chơi lại trò này."Túc Ninh: "Được."Anh chủ động nói: "Chúng ta chơi trò vượt thác ghềnh đi."Nếu cô thích, anh cũng sẽ thích.Chân Minh Châu: "Được đó, chúng ta đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận