Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 327:

Chương 327:
Chương 327:
Hai người nhìn nhau cười, Chân Minh Châu cảm khái: "Tự tay đào mộ của chính mình, cảm giác này rất kỳ quái."Cô tò mò hỏi: "Lăng mộ của anh được xây dựng như thế nào? Là kiểu lăng mộ phức tạp với các loại cơ quan sao?"Các bộ phim như [Ma Thổi Đèn], [Đạo Mộ Bút Ký] cô đều đã xem qua.Túc Ninh: "..."Anh bất lực cười nói: "Tôi không phải hoàng đế, cũng không phải đại quan hay quý nhân gì. Cô cảm thấy... tôi có thể xây dựng như thế nào? Thật ra cũng chỉ giống như người bình thường, đào một cái hố, đặt quan tài xuống dưới rồi cho những thứ đó vào chôn cùng."Chân Minh Châu: "Đơn giản như vậy thôi sao?"Túc Ninh: "Vậy cô cho rằng sẽ phức tạp lắm sao."Anh cười nói: "Cô suy nghĩ nhiều rồi."Chân Minh Châu: "..."Chẳng có gì bất ngờ cả.Cô nói: "Vì anh nói trộm mộ nên tôi mới..."Túc Ninh: "Đúng là trộm mộ, nhưng ai lại dám đến hoàng lăng để trộm chứ, chỉ ra tay với một số lăng mộ của những gia đình khá giả mà thôi."Chân Minh Châu trợn to mắt: "!!!"Những tên trộm mộ này đúng là không có chí khí.Túc Ninh lại cười, nói: "Cô lại xem trên phim đúng không?"Dựa theo những gì cô trải qua thì có lẽ chỉ xem ti vi mới biết được những thông tin này.Chân Minh Châu lập tức gật đầu: "Đúng vậy, để tôi giới thiệu cho anh vài bộ. Phim truyền hình, phim điện ảnh hay tiểu thuyết đều có cả."Túc Ninh: "Được."Anh nở nụ cười ôn hoà, nói: "Nếu đọc sách có những chữ tôi không biết có thể đến hỏi cô không?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên là có thể."Cô vỗ ngực bảo đảm: "Không thành vấn đề."Túc Ninh rũ mắt, nụ cười càng rạng rỡ hơn.Túc Ninh: "Thật ra lúc nhỏ trong tổ chức cũng có người dạy chúng tôi đọc sách viết chữ, nhưng chữ viết ở cổ đại và hiện đại lại không giống nhau."Chân Minh Châu: "Việc này tôi biết. Thật ra tôi cũng phải mất một thời gian để làm quen với chữ viết ở cổ đại, may mắn là vì liên quan đến chuyên ngành của tôi nên tôi tương đối quen thuộc với chữ phồn thể, do đó mới có thế thích ứng nhanh, có thể anh sẽ chậm hơn một chút. Nhưng không sao cả, từ từ cố gắng."Túc Ninh: "Được."Không biết anh lại nghĩ đến việc gì mà bật cười.Chân Minh Châu: "Có chuyện gì vậy?"Túc Ninh: "Chính vì vậy tôi mới nói mình không bằng Tiểu Thạch Đầu, đúng là không hề sai chút nào. Thằng bé chắc chắn biết nhiều hơn tôi."Nếu Túc Ninh muốn chuyển từ chữ phồn thể sang sử dụng chữ giản thể thật ra cũng không dễ dàng gì. Nhưng Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ, hiện tại chỉ mới đi nhà trẻ, mặt khác ở cổ đại thằng bé vẫn chưa đến trường, những thứ mà cậu học được đều là kiến thức ở hiện đại, nên tiến độ khác xa với của Túc Ninh.Chân Minh Châu nghĩ đến điểm này cũng không nhịn được mà bật cười.Túc Ninh liếc cô: "Sao tôi lại cảm thấy cô đang chê cười tôi."Chân Minh Châu: "Nào có."Nhưng đôi mắt cong cong đầy ý cười đã bán đứng cô, đây đâu phải là dáng vẻ "nào có" như cô nói, rõ ràng là rất muốn cười.Túc Ninh: "Mục tiêu hiện tại của tôi là đuổi kịp và vượt qua Tiểu Thạch Đầu."Chân Minh Châu càng cười lớn hơn.Một lúc sau cô nói: "Tuy hiện tại anh không hiểu biết nhiều bằng Tiểu Thạch Đầu, nhưng anh là người lớn nên chắc chắn sẽ học nhanh hơn."Túc Ninh: "Chỉ hy vọng là vậy."Chân Minh Châu: "Lão đồng chí à, phải tin tưởng vào bản thân mình."Túc Ninh: "... Lão?"Chân Minh Châu lớn tiếng giải thích: "Đây là so sánh với Tiểu Thạch Đầu nha."Túc Ninh: "... Ồ."Chân Minh Châu lại cười khúc khích.Túc Ninh nhìn cô, nói: "Tôi và Tiểu Thạch Đầu đều rất may mắn."Chân Minh Châu: "Bởi vì gặp được tôi sao?"Túc Ninh gật đầu: "Đúng vậy."Chân Minh Châu: "Vậy hai người phải sống thật tốt mới không phí tâm tư của tôi."Túc Ninh nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết."Lúc này bộ phim điện ảnh đã gần kết thúc.Túc Ninh: "Phim rất hay."Chân Minh Châu: "Đương nhiên."Bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi rả rích, Chân Minh Châu vén rèm cửa lên nhìn thoáng qua, nói: "Trời mưa."Túc Ninh: "Cô đoán xem hôm nay sẽ có khách đến không?"Chân Minh Châu nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Đoán đúng thì sẽ được gì?"Túc Ninh: "Nếu cô đoán đúng thì tôi sẽ phụ trách nấu cơm. Còn đoán không đúng thì cô sẽ là người nấu cơm, như thế nào?"Chân Minh Châu sảng khoái gật đầu: "Được thôi, không thành vấn đề."Cô do dự một chút, nói: "Tôi đoán là sẽ có khách đến."Túc Ninh: "Tôi đoán là không. Thật ra tôi không hy vọng có khách đến, vì tôi định đợi khi tạnh mưa sẽ vào trong thôn đi dạo."Nếu có khách đến thì không thể đi dạo rồi.Anh không che giấu suy nghĩ của mình, nói: "Tôi hy vọng không có khách đến nên tôi đoán là không."Chân Minh Châu: "Vậy được."Cả hai cùng tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra ngoài, nói: "Không biết ai trong chúng ta sẽ đoán đúng."Vừa dứt lời liền nghe được tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, mặc dù âm thành truyền từ cổng lớn vào trong nhà rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được bên ngoài có người gân cổ hét kêu: "Có người không?"Chân Minh Châu và Túc Ninh liếc nhìn nhau.Chân Minh Châu bật cười, nói "Tôi đoán đúng rồi."Thật là, dám cùng cô đọ xem ai may mắn hơn à.Vận may của cô là siêu cấp vô địch.Chân Minh Châu cười hì hì, nói: "Đi thôi, nhìn xem là người nào."Cô lập tức đi đến camera giám sát, người bên ngoài là một cô gái ăn mặc rách rưới trông rất chật vật, thân thể gầy trơ xương, trên lưng còn mang một chiếc giỏ tre.Chân Minh Châu: "Đi thôi."Cô đi dưới mái hiên ra đến cổng lớn, càng đến gần thì nghe thấy tiếng kêu càng to.Chân Minh Châu kéo cổng ra khiến cô gái kia hoảng sợ, dường như không nghĩ đến người mở cửa là một cô gái xinh đẹp như vậy.Cô gái nhỏ kéo nhẹ góc áo, nói: "Xin hỏi tôi có thể ở nơi này trú mưa một lát được không?"Có lẽ vì sợ bị từ chối nên cô ấy vội nói thêm: "Không cần vào nhà, chỉ cần đứng ở cổng lớn trú mưa là được."Chân Minh Châu kinh ngạc nhướng mày: "Nếu cô chỉ muốn đứng ở cổng lớn trú mưa thì tại sao lại gõ cửa?"Cô gái nhỏ cũng sửng sốt, ngay sau đó gãi đầu nói: "Cổng lớn cũng là nhà của cô."Những nơi nhà cao cửa rộng thường không cho phép những người như bọn họ trú mưa ở cổng lớn.Nếu không chào hỏi mà tự tiện lưu lại chẳng phải sẽ bị người ta lấy chổi đuổi đi sao?Chính vì vậy cô ấy mới kêu cửa.Tuy rằng có khả năng sẽ bị đuổi đi, nhưng còn tốt hơn bị đánh đuổi đi.Cô ấy thật cẩn thận hỏi: "Tôi, tôi có thể ở lại đây không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận