Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 90: Quyết Định Không Mở Cửa 3

Chương 90: Quyết Định Không Mở Cửa 3
Chương 90: Quyết Định Không Mở Cửa 3
Chân Minh Châu cúi đầu nhìn gấu trúc nhỏ, nói: "Có phải việc nó ngoài ý muốn đến đây có liên quan đến cháu, nên nó vẫn luôn tìm cháu với mong muốn trở về?"Triệu Xuân Mai: "Cháu nói có lý."Trương Vũ: "Khẳng định là như vậy."Tuyệt đối không có chuyện gấu trúc nhỏ không thích anh ta.Có lẽ do nhìn thấy được "tình yêu" nên giọng điệu nói chuyện của Trương Vũ thay đổi hẳn.Chân Minh Châu: "Vậy bây giờ phải làm sao?"Hiện tại thời tiết khá đẹp, trời lại không mưa thì cháu biết phải làm thế nào?"Triệu Xuân Mai suy nghĩ, rồi nói: "Nếu không, trước tiên cháu tạm thời thu lưu nó, nuôi nó ở trong sân, còn dì sẽ thông báo cho cấp trên. Quan trọng là tiểu gia hỏa này sao lại xuất hiện ở đây."Chân Minh Châu lắc đầu: "Cháu cũng không biết, cả ngày hôm nay cháu không có ở nhà."Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chân Minh Châu cũng cảm thấy mình thật oan uổng, cả ngày hôm nay cô đều không ở nhà a. Gấu trúc nhỏ này chắc không đến nỗi lén lút đi vào nhà cô đâu nhỉ.Chân Minh Châu: "Để cháu về nhà xem camera giám sát coi sao, hiện tại có thể để nó ở trong sân nhà cháu, nhưng mọi người cố gắng xử lý nhanh một chút nha."Triệu Xuân Mai: "Cháu cứ yên tâm."Trương Vũ: "Tôi muốn trọ lại đây."Cô đã nhìn ra vị này có sự yêu thích cuồng nhiệt đối với gấu trúc. Trước kia cô chưa bao giờ thấy anh ta hăng hái đến vậy.Chân Minh Châu yên lặng nhìn trời, sau đó liền nói: "Anh sẽ không định ở ngoài sân cả buổi tối để chơi với nó chứ?"Trương Vũ gật đầu: "Cô nói đúng rồi đấy."Chân Minh Châu nhất thời không còn lời gì để nói: "Vậy được, tuỳ anh vậy."Bất quá cô cũng dặn dò: "Anh cứ ở lại bên này, bên kia là dành cho những vị khách đặc biệt. Chi phí ăn ở gì đó không cần quan tâm, chỉ là anh phải dọn dẹp phòng sạch sẽ ngăn nắp trước khi rời đi."Trương Vũ ra dấu "OK"Chân Minh Châu lại nói: "Sáng mai anh phải lập tức rời đi."Trương Vũ lại tiếp tục ra dấu "OK"Chân Minh Châu cảm khái: "Vậy được rồi."Cô có thể làm gì khác sao, chẳng lẽ cản trở người ta trầm mê gấu trúc?Sau khi thương lượng xong mọi việc với bọn họ, Chân Minh Châu liền dẫn bọn họ vào nhà xem camera giám sát, chỉ là máy giám sát trước nhà cô lúc hoạt động lúc không.Cô nói: "Sao không có chuyên gia nào đến Li Sơn thăm dò một chút, kiểm tra xem rốt cuộc ở Li Sơn đã xảy ra chuyện gì? Không biết vì sao thiết bị điện tử ở đây lại thường xuyên bị hỏng đến vậy?"Triệu Xuân Mai: "Đã kiểm tra qua rất nhiều lần, những cũng chỉ vô dụng, không có kết quả gì."Bà làm thôn trưởng ở đây cũng mấy chục năm làm sao không biết vấn đề này.Nhưng dù có kiểm tra cũng không có kết quả.Chân Minh Châu kinh ngạc: "Thật sự không kiểm tra được."Triệu Xuân Mai: "Đúng vậy."Chân Minh Châu đến phòng giám sát, bắt đầu tua đoạn phim về trước, không bao lâu liền thấy một chú gấu trúc nhỏ lắc lư đi từ trong sân ra ngoài.Chân Minh Châu không biết nói gì.Triệu Xuân Mai: "Thật đúng là từ nơi này chạy ra."Chân Minh Châu giơ hai ngón tay lên thề thốt: "Đúng là như vậy, nhưng cháu không hề lén lút nuôi gấu trúc."Cô làm gì có gan lớn mà lén nuôi động vật được bảo hộ cấp quốc gia.Đầu óc cô không tỉnh táo sao?Chân Minh Châu lập tức nói tiếp: "Chúng ta tiếp tục xem đoạn phim trước đó, cháu nhất định phải chứng minh bản thân mình là trong sạch."Cũng may camera giám sát lúc đó vẫn hoạt động, nếu không cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Chân Minh Châu quyết đoán tiếp tục tua đoạn phim về trước, rất nhanh đã tìm được lý do.Thì ra trong khi mấy người Lý gia dọn đồ ra bên ngoài, còn Chân Minh Châu gọi Lý lão đầu vào phòng khách nói chuyện riêng; cũng chính lúc này mọi người đều không phát hiện một chú gấu trúc nhỏ lắc lư đi vào, sau đó đi đến bàn đá được đặt trong sân rồi lặng lẽ nằm dưới bàn.Chân Minh Châu: Cô không hề phát hiện.Chân Minh Châu: "Cháu..."Không thể ngờ được vẫn là do cô a.Chân Minh Châu đáng thương ngẩng đầu, nói: "Không nghĩ đến nó xuất hiện ở đây là do cháu, bây giờ phải làm sao đây?"Triệu Xuân Mai nghẹn cười, nói: "Về sau cháu phải chú ý một chút, bây giờ dì sẽ báo cáo lên cấp trên xem họ giải quyết như thế nào."Chân Minh Châu nhanh chóng gật đầu, nói: "Cháu chỉ nghĩ là đề phòng con người, không nghĩ đến còn có động vật nhỏ đục nước béo cò."Triệu Xuân Mai: "Cũng không có việc gì, cháu cứ tạm thời nhận nuôi nó, còn dì sẽ báo cáo lên trên."Chân Minh Châu: Ngoài việc thu lưu con người, bây giờ cô còn phải nuôi dưỡng gấu trúc sao?Chân-phiền muộn-Minh Châu cảm thấy mình thật khổ. Cuộc sống của cô ngập tràn nỗi chua xót."Nhà cháu cũng không có cây trúc."Triệu Xuân Mai rốt cuộc không nhịn được bật cười: "Không phải để cháu nuôi nó luôn, chỉ tạm thời để nó ở đây một ngày, đợi dì báo cáo lên cấp trên họ sẽ nhanh chóng tìm ra hướng giải quyết. Dù sao cũng là gấu trúc chứ không phải con người."Chân Minh Châu dùng sức gật đầu.Cũng thật may mắn vì không phải con người, nhưng về sau cô nhất định phải cẩn thận hơn.Nếu không, đến khi xảy ra vấn đề thì cũng chính cô sẽ là người gánh vác.Triệu Xuân Mai vỗ vỗ bả vai Chân Minh Châu, nói: "Cháu cũng đừng quá áp lực, cháu cũng chỉ là một người bình thường chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Hiện tại lại phải đảm nhiệm vị trí này nên cần có thời gian để thích ứng, rồi mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn thôi. Đâu có ai là hoàn mỹ có thể làm tốt tất cả mọi chuyện."Chân Minh Châu rầu rĩ ừ một tiếng, rồi nói thêm: "Cháu biết, nhưng vẫn cảm thấy mình làm việc chưa được tốt."Triệu Xuân Mai: "Cháu đừng nói vậy, thật ra tâm lý cháu vững vàng hơn mọi người nhiều, nếu dì cái gì cũng không biết lại gặp phải những việc như thế này sợ là sẽ bị dọa đến phát điên."Chân Minh Châu nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn dì đã an ủi cháu."Triệu Xuân Mai: "Được rồi, cháu nghỉ ngơi đi, dì vẫn còn có việc, hơn nữa Tiểu Thạch Đầu vẫn còn ở nhà..."Chân Minh Châu lập tức đáp: "Vậy cháu sẽ không tiễn dì, dì đi đường cẩn thận."Triệu Xuân Mai ra đến cửa, nhìn thấy Trương Vũ đang ngồi vuốt ve gấu trúc nhỏ, lại gần nói: "Cậu chăm sóc nó cho tốt đấy."Hai mắt Trương Vũ sáng lấp lánh, gật đầu đồng ý.Trên đời này không có ai là không yêu thích gấu trúc.Chỉ có Chân Minh Châu là người lòng dạ sắt đá.Chân Minh Châu: Đừng có chọc cô.Hiện giờ cô đang cầu nguyện buổi tối trời đừng mưa a.Dù sao Trương Vũ vẫn còn ở đây.Chân Minh Châu: Cuộc sống của cô thật quá khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận