Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 316:

Chương 316:
Chương 316:
Cả hai người nhanh chóng chạy đến chỗ trò chơi vượt thác, ở đây rõ ràng có nhiều người xếp hàng hơn những chỗ khác. Xem ra mọi người đều thích loại hình thể thao dưới nước này. Chân Minh Châu nhanh chóng chạy đến quầy hàng nhỏ bên cạnh mua hai chiếc áo mưa dùng một lần, đồng thời cũng mua đồ bọc giày.Cô nói: "Chơi trò này phải mặc áo mưa, nếu không nước bắn lên người sẽ bị ướt."Chỉ vài ba động tác cô đã mặc xong áo mưa, rồi mang bọc giày vào, mắt thấy Túc Ninh đang nhìn và học theo những động tác của mình, cô liền cười nói."Nếu không thì để tôi giúp anh nhé."Túc Ninh cong môi, nói: "Được."Tuy rằng nơi này có vẻ nhiều người hơn ở chỗ tiểu phi thuyền một chút, nhưng cũng chỉ mất chưa đến mười phút đồng hồ đã đến lượt bọn họ, không biết có phải là trùng hợp không mà vẫn còn vị trí đầu thuyền. Chân Minh Châu vô cùng vui vẻ, nhanh chóng kéo Túc Ninh chạy đến hàng đầu, động tác nhanh như thỏ con.Túc Ninh không ngờ Chân Minh Châu sẽ nắm chặt lấy tay mình, cả người có chút căng cứng. Nhưng ngay sau đó nhìn về phía Chân Minh Châu với nét mặt đầy ẩn ý.Thật ra Chân Minh Châu vì cướp được hàng ghế đầu tiên mà tâm tình nhảy nhót: "Quá tuyệt vời."Thế là Túc Ninh liền hiểu ra, cô kéo anh là vì muốn giành hàng ghế đầu tiên. Vậy mà anh lại suy nghĩ nhiều, đều là tự mình đa tình.Chân Minh Châu hứng thú bừng bừng, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tôi rất thích ngồi ở hàng đầu tiên, rất kích thích."Công viên trò chơi là nơi giúp con người trút bỏ hết thảy phiền muộn, thêm vào đó là có thêm một chút tình tình trẻ con.Chân Minh Châu: "Khi con nhỏ, điều kiện gia đình tôi rất bình thường, nhưng ba tôi biết tôi thích nên thường xuyên dẫn tôi đến đây. Tôi có một cô bạn thân tên Lâm Nghiên, lần nào đến đây cũng là ba người chúng tôi đi cùng nhau. Ba tôi rất lợi hại, lần nào cũng đều có thể cướp được hàng đầu tiên."Sau đó cô quay sang nhìn Túc Ninh với ánh mắt ghét bỏ.Người này còn phải đợi cô kéo đi.Túc Ninh: "..."Anh xoa tay hầm hè, tự hứa với lòng về sau nhất định cướp được hàng đầu tiên.Chân Minh Châu: "Không phải tôi học đại học ở Thượng Hải sao? Lúc đó tôi cùng Nghiên Nghiên đến Disney, dù là Pirates Of The Caribbean* hay Soaring over the Horizon*, chúng tôi đều thích ngồi ở hàng đầu tiên."*Pirates Of The Caribbean: Cướp biển vùng Caribbean là khu vui chơi trong nhà tối tại Disneyland.*Soaring over the Horizon: Là một điểm thu hút mô phỏng chuyển động bay tại Disneyland.Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, bật cười.Anh nói: "Về sau, chúng ta có thể cùng nhau đi đến đó không?"Chân Minh Châu: "Được nha."Cô hào hứng: "Nhưng ở đó sẽ phải xếp hàng rất lâu."Ngừng một chút, cô liền vỗ đầu mình: "À đúng rồi, tôi có tiền, đến lúc đó mua thẻ là được."Thấy dáng vẻ này của cô, Túc Ninh càng cười tươi hơn."Kéo chiếc cần gạt này xuống, trò này không có dây an toàn mà sử dụng cần chắn an toàn." Chân Minh Châu cảm thấy mình dẫn theo một bạn nhỏ ra ngoài. Đương nhiên là người này không phiền phức như mấy anh bạn nhỏ.Âm nhạc vang lên, thuyền chậm rãi tiến về phía trước, Túc Ninh nhìn hai bên chìm vào bóng tối, không hiểu vì sao Chân Minh Châu lại thích trò chơi này, không phải chỉ là bắt chước chiếc thuyền sao? Lúc này, chiếc thuyền đột nhiên lên cao, cả người như muốn đứng dậy.Túc Ninh: "Ồ!"Chân Minh Châu: "Chơi vui không?"Túc Ninh: "Chiếc thuyền này thật ảo diệu."Chân Minh Châu: "Đương nhiên."Thuyền leo đến đỉnh rồi đột ngột lao xuống. Túc Ninh tự nhận mình là người có kiến thức sâu rộng, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác này. Anh kinh ngạc không nói nên lời, mọi người đều phát ra tiếng thét chói tai, ngay cả Chân Minh Châu cũng vậy, nhưng nhìn thấy khoé miệng cô tràn ngập ý cười liền biết cô không hề sợ hãi. Khi chiếc thuyền rơi xuống, bọt nước bắn tung toé thì tiếng hét của mọi người càng vang vọng hơn.Chiếc thuyền nhỏ gập ghềnh lắc lư, lên xuống nhiều lần, mỗi một lần lại càng lên cao hơn, đến lúc này Túc Ninh cũng biết vì sao Chân Minh Châu lại thích chơi trò này.Chân Minh Châu: "Phía trước là con dốc cuối cùng, nó khá dốc nên nếu sợ anh có thể nắm lấy tay tôi."Túc Ninh kinh ngạc nhướng mày, gật đầu: "Đã bị cô phát hiện rồi, tôi thật sự có chút sợ hãi."Chân Minh Châu: "Không sao cả, chơi vài ba lần thì sẽ quen thôi."Nghe người này nói mình sợ hãi, bàn tay vốn đang đặt trên cần chắn của Chân Minh Châu liền nắm chặt lấy tay Túc Ninh: "Không cần lo lắng, có tôi ở đây."Túc Ninh nhìn bàn tay của Chân Minh Châu, ánh mắt lóe lên, căng chặt hàm dưới, cười nói: "Được."Sau đó, anh thuận tay nắm lấy tay Chân Minh Châu, bàn tay của Chân Minh Châu rất nhỏ, trên mu bàn tay còn có những bọt nước, anh nói: "Có cô ở đây tôi sẽ không sợ."Chân Minh Châu: "Ừm ừm."Đến đoạn dốc cuối cùng thuyên lên xuống nhanh đến chóng mặt, cả hai đều bị nước bắn tung tóe.Nhưng thuyền nhỏ vững vàng cập bến, Túc Ninh xuống thuyền, vươn tay nắm lấy tay Chân Minh Châu, cả hai cùng nhau đi xuống."Ôi, người này thoạt nhìn nam tính mạnh mẽ, nhưng vì sao khi chơi trò vượt thác lại sợ hãi đến vậy chứ?""Vì thế mới nói nhìn đàn ông không thể chỉ nhìn bề ngoài."Hai cô gái ngồi phía sau nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ trong suốt hành trình. Cả hai cô ấy đều cảm thấy một người đàn ông cao to mạnh mẽ như Túc Ninh mà cũng sợ hãi, thật là mất mặt. Hơn nữa, không nghĩ đến bề ngoài trông rất mạnh mẽ nhưng bên trong lại yếu đuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận