Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 403:
Chương 403:
Sau khi ba Chân trở về được hai ngày liền đến 30 tết.Theo phong tục địa phương thì đêm giao thừa cũng quan trọng như ngày đầu năm mới, từ sáng ngày 30 mọi gia đình đều sum họp quây quần bên nhau, không khí vô cùng náo nhiệt. Bà con họ hàng của nhà Chân Minh Châu không ở gần đây, nơi này chỉ có cô và ba nên mỗi năm tết đến cũng chỉ có hai cha con.Nhưng năm nay lại có thêm rất nhiều người.Sáng sớm tinh mơ, ba Chân mở cửa quét tuyết liền thấy chú Ngưu dẫn theo Đại Hắc và Nhị Hắc đến, hai chú chó chạy vọt đến bên chân của ba Chân.Ba Chân ngồi xổm xuống: "Ai da, đã lớn như vậy rồi à."Hơn một năm rưỡi qua ông đi du lịch khắp mọi miền đất nước, rất ít khi về nhà. Thỉnh thoảng trở về cũng không nhìn thấy hai chú chó, lần đầu nhìn thấy bọn chúng vẫn là hai chú cún con nghịch ngợm, bây giờ lại trở nên hiên ngang uy vũ. Không biết có phải bầu không khí ở homestay Xuân Sơn rất quen thuộc hay không mà bọn chúng thích nghi rất nhanh, hai chú chó không hề né tránh ba Chân, ghé vào chân của ba Chân để mặc ông sờ lông bọn chúng.Chú Ngưu mang theo hai cái túi, nói: "Tôi mua một ít thịt dê và thịt bò, còn mua thêm một cái chân heo."Đàn ông lớn tuổi không biết nên mua gì, nhưng ông ấy nghĩ không có ai là không thích thịt nên đã mua vài loại thịt khác nhau.Ba Chân: "Ông xách vào đi, trong phòng bếp có người đấy."Chú Ngưu tưởng là Chân Minh Châu đang ở nhà bếp, ông vừa xách đồ vào vừa cất tiếng gọi: "Minh Châu..."Tuy nhiên chưa kịp nói hết câu thì đã nghẹn họng, người ở trong nhà bếp không phải Chân Minh Châu mà là Túc Ninh.Ông có chút xấu hổ, sau đó nhìn về phía Túc Ninh, khóe miệng giật giật. Túc Ninh thân là một người đàn ông cao lớn, nhưng lúc này đang mặc một chiếc tạp dề in hình chú vịt Tiểu Hoàng, trên đầu còn đội một chiếc mũ, tay thì đang thái rau. Mặc dù hai người bọn họ có chút quen thuộc, nhưng ông chưa từng nhìn thấy hình ảnh này của Túc Ninh, ông liếc mắt nhìn lại rồi cũng không biết nên nói gì.Chú Ngưu rất kinh ngạc, nhưng ngược lại Túc Ninh vô cùng bình tĩnh.Anh tiến lên: "Chú cứ để đây cho cháu, chú ra phòng khách ngồi đi."Chú Ngưu: "..."Ông nhìn thoáng qua diện mạo hiện tại của Túc Ninh, nói: "Chú ra sân nói chuyện phiếm với lão Chân."Ông không mấy quen thuộc với Chân Minh Châu nhưng lại rất thân thiết với lão Chân.Chú Ngưu chạy vọt ra cửa, đi đến bên cạnh lão Chân, thấp giọng nói: "Sao tôi cảm thấy Túc Ninh có gì đó kỳ quái."Ba Chân cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên đã hỏi: "Lạ chỗ nào?"Chú Ngưu cũng không biết Túc Ninh kỳ quái ở điểm nào, nhưng thật sự rất kỳ quái. Ông cảm thấy Túc Ninh giống ông - là một người đàn ông rắn rỏi, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên thay đổi phong cách. Hơn nữa... hình như Túc Ninh xem nơi này không khác gì nhà mình, hành động cử chỉ đều rất tự nhiên.Cuối cùng Ba Chân cũng không tiếp tục chơi với hai chú chó nữa, ngẩng đầu lên nhìn lão Ngưu: "Ông có biết vì sao đã nhiều năm như vậy mà ông vẫn không thể theo đuổi được Triệu Xuân Mai hay không?"Chú Ngưu cảm thấy mất tự nhiên, khoé miệng giật giật: "Không có chuyện này, ông đừng suy nghĩ lung tung."Ba Chân: "À."Cái ông này, đã lớn tuổi như vậy mà còn khẩu thị tâm phi, ai mà chẳng biết việc này?Hai người bọn họ đã quen biết nhau được hai mươi năm, vậy mà ông bạn già này còn muốn gạt ông?Ba Chân: "Ông cứ như vậy thì không thể theo đuổi được người ta đâu. Ông nhìn Túc Ninh đi, xem người ta biểu hiện như thế nào."Đầu óc chú Ngưu tràn ngập dấu chấm hỏi.Ông trầm mặc trong giây lát, sau đó đột nhiên nói: "Ông đừng nói là Túc Ninh muốn làm con rể ông đấy nhé?"Ba Chân cũng vô cùng kinh ngạc: "Ông ở trong thôn lâu như vậy mà không nhìn ra sao?"Chú Ngưu: "Trăm triệu lần đều không nghĩ tới."Ba Chân nhìn chú Ngưu với ánh mắt đồng tình, cảm thấy ông bạn già này độc thân đều có lý do cả.Biểu tình của ba Chân quá rõ ràng nên chú Ngưu liền phân bua: "Vốn dĩ biểu hiện của hai đứa nó không rõ ràng, không tin thì ông hỏi những người khác thử xem bọn họ có phát hiện ra không?"Ba Chân: "Được thôi."Hai người vừa dứt lời liền thấy Triệu Xuân Mai đang dẫn Tiểu Thạch Đầu lên núi, trước đó hai mẹ con đã mua đồ gửi đến homestay, vì thế hiện tại không cần chuẩn bị gì nhiều cả. Hai mẹ con tay trong tay, Tiểu Thạch Đầu còn mang theo một chiếc cặp sách nhỏ, trông rất đáng yêu.Triệu Xuân Mai cười sang sảng, nói: "Lão Chân và lão Ngưu, hai người đang làm gì đấy?"Ba Chân lập tức hỏi: "Bà có biết chuyện Túc Ninh không?"Nếu là người khác hỏi thì có thể bà sẽ cảm thấy đối phương đang hỏi về những chuyện liên quan đến cổ đại, nhưng nếu người hỏi là ba Chân thì Triệu Xuân Mai liền đáp: "Ông muốn hỏi chuyện Túc Ninh thích Minh Châu sao?"Ba Chân lập tức nhìn về phía lão Ngưu.Lão Ngưu: "..."Ba Chân lên án: "Lão Ngưu nói ông ấy không biết, còn nói các người cũng vậy."Triệu Xuân Mai cười to, nói: "Sao có thể không biết? Tôi có thể nhìn ra được. Đừng nói là tôi, đến mấy đứa nhỏ có thể nhìn ra đấy."Tiểu Thạch Đầu nhảy nhót, nói: "Cháu cũng biết nha, chú Túc Ninh thích chị Minh Châu, là kiểu nam sinh thích nữ sinh, thật thẹn thùng."Lão Ngưu: "..."Triệu Xuân Mai bật cười, trêu chọc: "Khả năng quan sát của lão Ngưu rất kém."Chú Ngưu bị bà nói vậy liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng may là Triệu Xuân Mai không tiếp tục đề tài này."Để tôi vào bếp xem sao, chúng ta người nhiều, nên hỗ trợ bọn nhỏ một tay."Không thể để mỗi Minh Châu và Túc Ninh bận rộn trong bếp. Triệu Xuân Mai nhanh chân đi vào nhà, còn Tiểu Thạch Đầu thì chạy quanh Đại Hắc và Tiểu Hắc. Mẹ nói buổi sáng mọi người đều bận nấu cơm, dặn dò cậu không được quấy rầy mọi người. Cậu mới không như vậy đâu, cậu ngoan nhất.Lão Chân nhướng mày: "Ông xem đi, chỉ mình ông không biết thôi đấy."Chú Ngưu yếu ớt lên tiếng: "Trương Vũ cùng Vu Thanh Hàn chưa chắc đã biết, phụ nữ tương đối tinh mắt hơn..." Ông còn muốn giãy giụa một chút.Ba Chân cười to: "Được thôi, ông cứ đợi mà xem."Quả nhiên, không bao lâu sau, Trương Vũ và Vu Thanh Hàn cùng nhau đến, Trương Vũ lái xe vào thành phố đón Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn còn mang theo hành lý, người này dường như không xem mình là người ngoài, vừa vào cửa liền nói: "Cháu sẽ ở đây vài ngày."Ba Chân cảm khái: "Người này đúng là da mặt dày."Vu Thanh Hàn đã hoàn tất thủ tục bên phía trường học, sang năm anh sẽ ở lại đây công tác. Thật ra anh cảm thấy như vậy cũng tốt, ba mẹ anh cũng đã lớn tuổi, nếu làm việc ở xa thì không thể chăm sóc bọn họ, hiện tại thì anh đã có thể vừa làm việc vừa chăm sóc ba mẹ.Nhưng anh có thói quen sạch sẽ, bên ngoài thì có thể tạm chấp nhận nhưng nếu là nhà mình thì nhất định phải sạch sẽ không một hạt bụi.Vì hiện giờ chỗ ở của anh vẫn chưa dọn dẹp xong nên bèn trực tiếp mang hành lý đến đây ở ké vài ngày, đúng thật là da mặt dày."Túc Ninh đâu ạ? Đang bận rộn sao? Tên này đúng là khôn khéo, biết thể hiện bản thân trước mặt cha vợ."Chú Ngưu: "..."Im lặng, tốt nhất là không nên nói gì.Không ngờ bọn họ đều có thể nhìn ra.Ba Chân nhìn Vu Thanh Hàn với ánh mắt nghi hoặc, nói: "Vì sao cậu lại muốn đến đây ăn tết?"Ông chưa từng gặp qua người nào không xem mình là người ngoài như Vu Thanh Hàn. Ba Chân vốn cũng là một người không câu nệ tiểu tiết, nhưng mỗi lần nhìn thấy Vu Thanh Hàn đều phải cảm khái, người này đúng là kỳ ba.Vu Thanh Hàn: "Ba mẹ cháu đến Hải Nam ăn tết. Đúng lúc ở nhà cũng chỉ có mình cháu nên muốn đến đây góp vui."Anh chủ động đi đến căn phòng mà mình thường ở, còn nói: "Không cần tiếp đón cháu đâu, cháu sẽ xem nơi này như nhà mình."Ba Chân: "..."Khi Chân Minh Châu xuống lầu nhìn thấy Vu Thanh Hàn đang tự nhiên như ở nhà, liền hét lên: "Giáo sư Vu, anh thật quá đáng. Không nói với chúng tôi một cái tiếng mà đã dọn đến đây. Ngày tết homestay không mở cửa đón khách nha."Vu Thanh Hàn nói một cách hợp tình hợp lý: "Tôi cũng không phải người ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận