Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 74: Thăm Dò Lẫn Nhau 1
Chương 74: Thăm Dò Lẫn Nhau 1
Chân Minh Châu không biết Vu Thanh Hàn giải thích như thế nào về quan hệ của hai người.Nhưng điều này có quan hệ với cô sao?Đương nhiên là không, cô còn đang muốn xem náo nhiệt đây.Chỉ đáng tiếc là cô không thể nhìn thấy hiện trường náo nhiệt.Cô quyết định đặt cơm hộp, nhiều người như vậy chẳng lẽ để cô nấu cơm sao? Đương nhiên là không có khả năng rồi. Mặc dù cô rất thích xuống bếp, nhưng việc hưởng thụ cuộc sống khác xa với việc nấu cơm tập thể.Nhà ăn của Uỷ ban thôn không có hamburger, trong thôn cũng không có tiệm gà rán McDonald's. Vì thế, hamburger mà Nguyên Tuấn tâm tâm niệm niệm thật ra là mua từ quán ăn của chú hai Ngô trong thôn bọn họ.Món này được nhiều trẻ em trong thôn yêu thích. Tuy là món ăn nhà làm nhưng hương vị không hề kém với những cửa hàng thức ăn nhanh trong thành phố.Nếu không thì thiếu niên A Cửu có thể yêu thích đến vậy sao.Hơn nữa, quán ăn nhà chú hai Ngô cũng có bán cơm.Chân Minh Châu đặt cơm hộp, mới vừa trả tiền thì điện thoại reo lên. Đầu bên kia điện thoại là chú hai Ngô.Khi điện thoại được thông, ông ấy liền nói: "Minh Châu à, chú hai Ngô đây, có phải cháu nhầm lẫn gì không? Cháu đặt đến 70 phần hamburger cùng 70 phần cánh gà rán?"Chân Minh Châu: "Cháu không nhầm ạ, đúng là cháu đặt nhiều như vậy. Nếu cháu nhầm thì lúc trả tiền đã phải thấy rồi nha."Chú hai Ngô cảm thấy mê mang, hơn nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng lại.Chân Minh Châu mỉm cười giải thích qua loa lý do: "Bên homestay cháu đang tiếp đón một đoàn khách leo núi. Bọn họ nghỉ ngơi ở chỗ cháu để dưỡng sức và chỉnh đốn đoàn đội một chút. Có khoảng hai mươi người ạ..."Cô vừa nói vậy thì chú hai Ngô liền bừng tỉnh: "Mấy người đó đúng là sức ăn lớn, chú đã biết. Cảm ơn cháu đã chiếu cố việc làm ăn của nhà chú."Chân Minh Châu cười nói: "Hamburger nhà chú ăn ngon, làm bọn họ nhớ mãi không quên."Chú hai Ngô cười to: "Món ăn chỗ chú còn ngon hơn McDonald's."Ông ấy không chút khách khí tâng bốc quán ăn nhà mình, sau đó rất hợp tình hợp lý nói: "Được rồi, chú cúp máy đây, 70 cái cần không ít thời gian để làm."Chân Minh Châu: "Vâng." Sau đó cúp máy.Chân Minh Châu cảm khái, nếu không kiếm ra tiền thì thật là không được, hôm nay đặt cơm cô đã tiêu hết 1. 400 tệ.Cũng may là hamburger nhà chú hai Ngô không đắt, nếu ở bên ngoài...Thu tiền, cô nhất định phải thu tiền.Hơn nữa, A Cửu ngày đêm ăn uống không biết đã ăn hết của cô bao nhiêu tiền.Cô ngồi dựa vào sô pha nhìn ra ngoài cửa sổ, liền thấy lão sư của A Cửu đứng trong sân, nghiêm túc nhìn giếng nước.Nếu không biết còn nghĩ ông ấy muốn đầu độc người khác.Nhà cô có nước máy, nhưng vẫn dùng nước ở giếng nước trong sân. Một đầu của máy bơm liên kết với vòi nước, khi lấy nước cũng không cần dùng nhiều sức, chỉ cần ấn nút nước sẽ chảy ra nên rất thuận tiện.Nhà bình thường sẽ sử dụng nước máy trong sinh hoạt, còn nước giếng dùng để rửa mặt. Nhưng nhà cô thì không như vậy.Nước nhà cô uống đều là dùng nước giếng.Nước trong giếng chảy ra từ trên núi nên rất ngọt, uống rất sảng khoái mà pha trà cũng rất tuyệt. Không chỉ nhà bọn họ dùng nước giếng, hàng năm có nhiều gia đình ở thành phố cho xe đến các con suối trong núi để lấy nước về pha trà.Chân Minh Châu thấy có người nhìn chằm chằm giếng nước nhà cô, liền ghé người vào cửa sổ quan sát.Mà Bạch Viễn đang nghiên cứu xem nước dưới giếng được đưa lên bằng cách nào cũng cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình. Khi ngẩng đầu lên thì thấy tiên cô đang ghé người vào cửa sổ quan sát ông với ánh mắt cảnh giác.Ông liền lớn tiếng nói: "Tôi không có ý xấu."Chân Minh Châu hỏi: "Ông khát nước sao?"Bạch Viễn: "Không phải, tôi chỉ là chưa gặp qua đồ vật kỳ lạ như vậy nên cảm thấy tò mò."Hắn cung kính ôm quyền: "Không biết có thể nhờ tiên cô chỉ điểm không?Chân Minh Châu: "Tôi cũng không biết."Sau đó cô nói thêm: "Nơi này là nhà trọ Xuân Sơn, ông cứ gọi tôi bà chủ là được."Bạch Viễn rất hiểu ý liền gọi một tiếng "bà chủ"Chân Minh Châu gật đầu, lúc này di động của cô vang lên. Cô thấy là chú hai Ngô đang nhắn tin WeChat cho mình. Ông ấy không có số điện thoại của Chân Minh Châu, cũng là nhờ người dân trong thôn tag vào với có được WeChat của cô.Đại Trân Châu, chú sắp đến cửa homestay của cháu rồi.Chân Minh Châu lập tức xuống lầu, Bạch Viễn ôm quyền đang định nói chuyện thì thấy cô nhanh chân chạy ra cửa.Chân Minh Châu đúng là đang rất nóng ruột, cánh gà rán phải ăn nóng mới ngon nha.Dân dĩ thực vi thiên.Khi Chân Minh Châu vừa ra đến cửa thì tiếng đập cửa vang lên, cô lập tức mở cửa: "Chú hai Ngô."Chú hai Ngô tươi cười nhìn cô, có người mang đến việc làm ăn cho ông đương nhiên ông phải cao hứng: "Chú mang hamburger tới đây."Ông lấy hai cái thùng xốp trên xe xuống, hỏi: "Để ở đâu?"Vừa nói ông vừa nhìn vào bên trong, khi thấy một người đàn ông mặc trang phục cổ đại màu trắng thì chợt sững người.Ông tấm tắc: "Đây là cái mấy người trẻ tuổi thích chơi sao?"Chân Minh Châu: "... Cosplay?"Chú hai Ngô: "Đúng đúng. Không nghĩ đến người có tuổi cũng thích thể loại này. Bây giờ thật tốt, dù ai làm gì cũng đều không bị xem là kỳ quái."Chân Minh Châu cười ngượng ngùng.Chú hai Ngô: "Nhóm người cháu nói hẳn là chưa đến đúng không? Vậy chú mang những thứ này vào nhà hay chỉ cần đặt ở đây?"Chân Minh Châu: "Chú để ở đây là được."Chú hai Ngô gật đầu: "Vậy được. Bên trong còn có một con gà thím cháu nướng, ăn rất ngon. Cái này tặng cháu, cảm ơn cháu đã hỗ trợ việc làm ăn của chú."Chân Minh Châu: "Cảm ơn chú."Chú hai Ngô: "Chú cũng cảm ơn cháu. Được rồi, ở cửa hàng vẫn còn khách, chú phải nhanh quay về làm việc đây."Trước khi đi ông không quên nhìn Bạch Viễn một cái, cảm khái: "Một người đàn ông ba bốn mươi tuổi cũng thật đua đòi nha."Sau đó ông lên xe máy điện, nhanh chóng rời đi.Chân Minh Châu đóng cửa, quay đầu lại nói: "Ăn cơm thôi."Bạch Viễn mỉm cười: "Tôi đi gọi công tử..."Chân Minh Châu: "Bạch lão sư."Bạch Viễn: "Có việc gì sao?"Chân Minh Châu: "Ông không cần ôm quyền nói chuyện với tôi, như vậy tôi cảm thấy không quen, cứ nói chuyện bình thường là được."Bạch Viễn ngẩn ra, sau đó mỉm cười đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận