Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 218:
Chương 218:
Hoa Quyển không nghĩ đến mình lại gặp được chuyện tốt như vậy, đừng nhìn bề ngoài cô ấy trông rất kiên cường nhưng thật ra trong lòng rất sợ hãi. Cô ấy chưa từng sống một mình, cũng chưa từng tự mình làm chủ gia đình, dù có cho cô ấy bạc thì cô ấy cũng không biết dùng như thế nào.Vì thời điểm còn ở nhà, đến cả tiền đồng Hoa Quyển còn không nhìn thấy, những thứ như tiền bạc đều bị cha mẹ nắm giữ hết. Cô ấy không biết quản gia, chỉ biết làm việc, đặc biệt là có thể làm rất nhiều việc.Sau khi bị bán cũng không ngừng làm việc.Quần áo của mọi người đều do cô ấy giặt giũ. Nhưng vì bọn họ phải lên đường nên cũng không cần thường xuyên giặt quần áo.Cả đời này Hoa Quyển đã đưa ra hai quyết định quan trọng nhất, đó chính là hai lần chạy trốn. Tuy rằng lần đầu tiên thất bại, nhưng lần thứ hai lại thành công.Hoa Quyển chưa thấy qua việc đời, cái gì cũng không hiểu nên trong lòng cảm thấy rất lo lắng, nhưng may mắn là hiện tại đã có đường ra.Cốc đại thúc đã nói qua, cô ấy đến Cốc gia làm nha hoàn không cần bán mình mà mỗi tháng đều có tiền tiêu vặt. Nghĩ đến đây Hoa Quyển bật cười khanh khách, nằm mơ đều phải cười đến tỉnh lại. Không ngờ đến một ngày bình cũng có tiền tiêu vặt.Hoa Quyển quyết tâm phải cố gắng tích góp tiền, sau đó trả lại tiền cho Trương Lực đại ca.Lòng cô ấy tràn đầy hy vọng với cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, nên mỗi ngày Hoa Quyển đều rất nhiệt tình, làm việc cũng hừng hực khí thế.Chân Minh Châu: "Thật ra tôi cũng không hiểu, sao trước kia tôi cảm thấy nhà tôi vẫn ổn, nhưng đột nhiên bây giờ lại cảm thấy rực rỡ hẳn lên."Cô gái nhỏ Hoa Quyển này đặc biệt có thể tìm được rất nhiều việc để làm. Trước kia, homestay của Chân Minh Châu cũng rất sạch sẽ nhưng hiện tại phải nói là không nhiễm một hạt bụi. Không thể không nói, khi bước vào nơi này bạn sẽ cảm thấy mọi thứ rất sáng sủa và sạch sẽ, nhờ đó mà tâm trạng cũng vui vẻ hơn.Hoa Quyển ở đây nửa tháng, không một ngày nào là rảnh rỗi.Trong mắt cô ấy luôn nhìn thấy công việc.Tuy mỗi ngày đều làm việc nhưng Hoa Quyển vẫn rất có tinh thần, ngày nào cô ấy cũng sẽ bớt chút thời gian để nghiên cứu việc may vá.Từ nhỏ Hoa Quyển chỉ làm việc nặng nên đương nhiên không thể làm được công việc tỉ mỉ như ba mẹ con Vương thị.Chưa kể, da tay cô ấy thô ráp nên có thể làm hỏng hay thậm chí là làm rách vải.Do đó thêu thùa là việc quá xa vời với Hoa Quyển.Nhưng cô ấy vẫn có thể học được việc may vá đơn giản.Những cô nương trong gia đình bình thường đều được các nữ trưởng bối chỉ dạy việc may vá từ sớm, đương nhiên không phải trình độ như Vương thị mà chỉ là tay nghề cơ bản như khâu khâu vá vá quần áo thôi.Nhưng Hoa Quyển lại chưa từng học qua những thứ này, lúc ở nhà cô ấy chỉ làm việc nặng. Có thể nhìn ra người nhà đó căn bản không nghĩ đến cuộc sống tương lai của cô ấy, chỉ nghĩ đến những lợi ích mà cô ấy mang lại mà thôi.Hoa Quyển không hiểu những việc này, Chân Minh Châu cũng vậy.Nhưng Vương thị lại hiểu, thỉnh thoảng chị ấy có trò chuyện với Hoa Quyển. Bản thân Hoa Quyển cũng biết, những cô gái ở cùng thôn cô ấy dù không biết thêu thùa nhưng đến một độ tuổi nhất định đều biết một ít việc may vá, chỉ có cô ấy là không.Lúc ấy Hoa Quyển vô cùng hâm mộ những cô gái đó, nên hiện tại có người tình nguyện chỉ dạy nên cô ấy rất vui.Vương thị còn phải thêu bình phong, nên đều là Tiểu Hồng và Tiểu Tử chỉ dạy Hoa Quyển, tuy Tiểu Hồng và Tiểu Tử còn nhỏ nhưng tay nghề rất khá. Tay nghề của những người bình thường đều không bằng các bé. Tóm lại là Hoa Quyển học tập rất vui vẻ.Cô ấy cũng không cần phải có tay nghề thật giỏi, chỉ hy vọng mình có thể biết được chút ít.Khi Chân Minh Châu nói chuyện điện thoại với Vu Thanh Hàn đã không ngừng cảm khái: "Đáng tiếc cô gái nhỏ Hoa Quyển này là người cổ đại, nếu là người hiện đại thì ở nơi làm việc có thể cuộn người ta thành mực hoa."Vu Thanh Hàn cảm thấy khó hiểu.Nhưng Chân Minh Châu cũng không giải thích hay nói thêm gì với Vu Thanh Hàn. Cô cảm thấy Vu Thanh Hàn cũng không cần phải biết tất cả mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra ở đây. Hơn nữa, Chân Minh Châu có nhật ký công việc, đến hạn cô đều sẽ nộp lên trên.Dù không hiểu gì nhiều nhưng Vu Thanh Hàn vẫn cảm khái: "Tên của cô bé đó, đúng là..."Chân Minh Châu: "Tôi có hỏi qua Hoa Quyển, em ấy nói anh cả mình tên Màn Thầu, anh hai tên là Đại Bính (bánh nướng lớn), còn em ấy mà Hoa Quyển (bánh bao cuộn). Có thể thấy nhà bọn họ đều đặt tên theo món ăn.Vu Thanh Hàn cạn lời.Người cổ đại đặt tên cũng quá tùy tiện rồi.Không biết có phải là trùng hợp hay không, bên kia Vu Thanh Hàn vừa cảm khái với cái tên Hoa Quyển, thì bên này Hoa Quyển đã đến tìm Chân Minh Châu với dáng vẻ ngượng ngùng xoắn xít.Chân Minh Châu cảm thấy khó hiểu: "Có chuyện em cứ nói thẳng, không cần ngượng ngùng như vậy."Chân Minh Châu cũng không phải là người dễ cáu gắt.Hoa Quyển lập tức mở miệng: "Em muốn sửa tên."Chân Minh Châu ngẩn ra, hỏi: "Em muốn đổi tên?"Hoa Quyển gật đầu, nói: "Em muốn đổi một cái tên khác, không gọi là Hoa Quyển nữa. Bà chủ có thể giúp em đặt một cái tên mới được không?"Chân Minh Châu mở to mắt, kinh ngạc nhìn Hoa Quyển, cảm thấy dáng vẻ của cô gái nhỏ rất nghiêm túc, cô ấy nhẹ giọng nói: "Mẹ em đã bán em nên em đã không còn là người nhà họ Hoàng nữa, cũng không phải là Hoa Quyển nữa, em muốn có một cái tên mới."Lúc này Chân Minh Châu lại hỏi: "Thì ra em họ Hoàng sao?"Hoa Quyển gật đầu, nói: "Về sau em không muốn mang họ Hoàng nữa, em muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ."Chân Minh Châu: "Nếu em muốn đổi tên thì có thể tự đặt cho mình cái tên mới. Không phải chỉ em mới biết rõ mình thích tên gì hay sao?"Hoa Quyển ngượng ngùng đỏ mặt: "Em chưa từng đọc sách nên cái gì cũng không biết. Bà chủ là ân nhân cứu mạng em, nên không biết bà chủ có thể đặt tên cho em được không?"Cô gái nhỏ dè dặt hỏi.Chân Minh Châu: "Vậy em muốn lấy họ gì?"Hoa Quyển suy nghĩ một lúc, nói: "Em muốn mang họ Lâm."Chân Minh Châu tò mò: "Vì sao lại là họ Lâm?"Hoa Quyển nghiêm túc đáp: "Bởi vì em chạy trốn vào rừng mới gặp được mọi người, nhờ vậy mới có thể sống sót và có được cuộc sống mới. Vì để ghi nhớ chuyện này nên em muốn lấy họ Lâm."Chân Minh Châu: "Họ Lâm, chị có một cô bạn thân cũng họ Lâm."Hoa Quyển: "Em cũng muốn lấy họ Lâm."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Vậy thì gọi là Lâm... Lâm Tú Tuệ được không?""Cái tên này có ý nghĩa là 'Tú ngoại tuệ trung', ý nói một cô gái không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn thông minh lanh lợi. Nếu em không thích thì chúng ta lại đổi một cái tên khác. Em thấy cái tên này thế nào?"Đôi mắt Hoa Quyển đang lên, lặp đi lặp lại cái tên mới này, vui vẻ nói: "Rất hay, nghe rất êm tai."Trước giờ Hoa Quyển chưa từng nghĩ đến mình cũng sẽ có được một cái tên hay như vậy: "Lâm Tú Tuệ, tú ngoại tuệ trung... Em cảm thấy rất hay ạ."Chân Minh Châu cũng vui vẻ cười nói: "Em thích là được rồi."Hoa Quyển vỗ tay một cái, nói: "Từ giờ về sau em sẽ tên là Lâm Tú Tuệ, em muốn đi nói cho Tiểu Hồng và Tiểu Tử nghe..."Dứt lời liền vụt chạy mất.Chân Minh Châu: "Này..."Người này chạy cũng nhanh thật, nhưng thấy cô gái nhỏ vui vẻ như vậy Chân Minh Châu cũng cảm thấy vui lây.Cô vui không phải vì Hoa Quyển thích cái tên này, cũng không phải vì cái tên này có hay không, mà là vì cô cảm thấy dường như Hoa Quyển đã thật sự thoát ra khỏi cuộc sống trước kia. Đối với mỗi người thì trạng thái tâm lý là quan trọng nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận