Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 155:

Chương 155:
Chương 155:
Cô đi bộ đến phòng của Cốc gia, thật ra mấy ngày nay cô không bật ti vi cho mấy người Cốc gia xem. Không phải cô phân biệt đối xử, mà vì Cốc gia có ba đứa bé, nếu để bọn nhỏ có thói quen xem ti vi thì sau khi rời đi sẽ như thế nào?Cô vẫn rất tốt bụng a.Điều này dẫn đến việc những người khác sống ở đây đều rất vui vẻ, còn người Cốc gia thì mỗi ngày đều ở trong phòng nên có chút nhàm chán. Vì thế, ba đứa nhỏ thường ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt. Đương nhiên bọn họ cũng đi ra ngoài làm một vài việc vặt như quét sân.Mỗi lần Chân Minh Châu đến đây, Cốc gia đều rất vui.Chân Minh Châu phát cho mỗi đứa bé một cây kẹo que, ngay sau đó liền nói về kế hoạch tiếp theo: "Mọi người suy xét một chút, vì liên quan đến hoàng tử nên không thể khôi phục thân phận ngay lúc này. Hơn nữa, dù có thể rửa sạch hàm oan cũng khó chắc chắn sẽ không có người khác lại tính kế các người. Vì thế tôi thấy kiến nghị của A Cửu cũng không tồi, mọi người nên cân nhắc thử xem.""Đa tạ bà chủ."Chân Minh Châu cười nói: "Không có gì, tôi cũng không giúp đỡ được gì."Nếu nói như vậy thì vợ chồng Cốc gia đều không đồng ý; nếu không phải bà chủ nói cho bọn họ biết sự thật, thì dù họ có trốn chạy về Giang Nam e rằng mọi chuyện cũng không có kết cục tốt đẹp.Có thể nói chính cô đã cứu mạng bọn họ.Cốc Chi Tề nghiêm túc: "Cô là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, Cốc Chi Tề tôi may mắn mới có thể gặp được đồng liêu ra tay giúp đỡ, nay lại gặp được bà chủ đây. Nếu không có cô, thật sự tôi cũng không biết phải làm thế nào, cả nhà chúng tôi đều rất biết ơn cô."Chân Minh Châu: "Vậy thì bạn nhỏ lại thêu cho tôi thêm một chiếc khăn tay đi, xem như là cảm ơn."Tiểu Hồng: "Được ạ."Tiểu Tử cũng gật đầu.Chân Minh Châu cười: "Như vậy liền huề nhau nhé."Cốc Chi Tề còn muốn nói gì đó, nhưng bị vợ mình ngăn lại, sau khi tiễn Chân Minh Châu rời đi, Vương thị liền nói: "Tuy bà chủ là nữ, nhưng là người không câu nệ tiểu tiết; nếu cô ấy đã nói như vậy thì không cần lặp lại những lời cảm tạ, làm vậy sẽ rất xa lạ. Không phải chúng ta làm quần áo cho cô ấy sao, ta còn đồng ý giúp cô ấy làm một chiếc bình phong, ta nhất định sẽ làm thật tốt, sẽ không khiến cô ấy thất vọng. Chúng ta không có gì để báo đáp cô ấy, nhưng có vẻ cô ấy rất thích tay nghề thêu thùa của ta, nên chúng ta chỉ có thể báo đáp cô ấy bằng cách này."Cốc Chi Tề gật đầu: "Cũng được."Hắn cười khổ: "Là ta rước lấy phiền toái, cũng không nghĩ đến sẽ để nàng phải lo lắng vì gia đình."Vương thị trừng hắn một cái: "Lại nói bậy gì đó. Trước kia chúng ta đều nghĩ là ta gây ra phiền toái, chàng cũng không trách móc ta. Hiện tại chúng ta đã biết sự thật, sao ta lại có thể trách chàng, ta là loại người như vậy sao?"Dứt lời, hai người đều nở nụ cười.Cùng lúc đó, nhóm người Vu Thanh Hàn đã đi đến bìa khu rừng Mãnh Hổ Lĩnh. Anh quan sát địa hình xung quanh, xác định lại lần nữa rồi tìm một vị trí thích hợp để lắp đặt thùng hàng. Nếu đặt thùng hàng ở vị trí này thì dù là địa hình hay khả năng che giấu đều khá tốt.Vu Thanh Hàn: "Chú Lý, tôi sẽ lắp đặt một thùng hàng cỡ lớn ở vị trí này, là cái mà tôi đã cho chú xem qua ảnh, bên ngoài được sơn phết màu xanh với họa tiết trùng với rừng rậm, nếu chú có hàng hoá thì trực tiếp giao hàng ở đây là được. Dựa theo mật mã tôi cho chú là có thể sử dụng được, chú còn nhớ rõ mật mã chứ?"Lý lão đầu thận trọng gật đầu: "Nhớ rõ."Đây là thứ rất quan trọng, đến chết ông cũng không quên.Vu Thanh Hàn tiếp tục nói: "Về sau mọi người không cần đi vào rừng nữa. Chú cũng biết trong rừng có lão hổ, hơn nữa không chỉ có một con, nên thật sự chúng tôi không thể để chú tiếp tục mạo hiểm như vậy."Lý lão đầu: "Không chỉ có một con?"Vu Thanh Hàn gật đầu: "Đúng vậy, đã có vài người từng gặp qua, bọn họ có võ công nên có thể chạy thoát, còn mọi người thì không, vì thế ăn toàn là trên hết."Lý lão đầu nghĩ mà kinh hãi, ông nói: "Tôi hiểu, xem ra là chúng tôi may mắn."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Trên đời này không có bữa tiệc nào là không tàn. Chú nhớ kỹ, nếu một ngày nào đó nơi này không còn người nhận hàng hoá, ước định là ba lần, nếu ba lần liên tiếp không có người nhận thì không cần tiếp tục đưa hàng nữa. Như vậy chứng tỏ chúng tôi đã rời khỏi nơi này, duyên phận với trần gian đã dứt. Không cần hoài niệm quá nhiều, sau này cố gắng sống thật tốt là được."Trong lòng Lý lão đầu cả kinh, vội vàng nói: "Vậy sau này chúng ta không thể gặp lại sao?"Vu Thanh Hàn: "Điều này cũng rất khó nói, tuỳ vào duyên phận."Lý lão đầu không nghĩ đến lần gặp mặt này lại là lần cuối cùng, nôn nóng nói: "Nhưng..."Vu Thanh Hàn ngắt lời ông: "Nếu gặp chuyện gì khó khăn thì có thể viết thư cho chúng tôi. Nhưng thật ra chú cũng không cần quá lo lắng, vốn dĩ duyên phận có nông có sâu, phải dựa vào chính mình mới có được cuộc sống tốt. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải sẽ cắt đứt liên lạc, ít ra chúng ta vẫn tiếp tục viết thư qua lại cho nhau. Không để mọi người đi vào Mãnh Hổ Lĩnh không phải là không muốn gặp mọi người, chỉ là con người không để địch lại lão hổ. Không cần thiết mỗi lần đưa hàng hoá đều đem tính mạng ký thác cho ông trời. Ông trời rất bận rộn nên không thể chăm sóc được hết rất cả mọi người, do đó nếu thật sự gặp phải lão hổ thì chắc chắn mọi người sẽ mất mạng. Nếu mọi người không lo lắng cho bản thân thì cũng phải nghĩ đến người trong nhà. Nếu chẳng may mọi người gặp chuyện bất trắc gì, thì người nhà sẽ sống như thế nào? Trong nhà không có đàn ông thì phụ nữ khó mà sống tốt."Nói đến đây thì Lý lão đầu cũng đã hiểu, ông nghiêm túc khom lưng, nói: "Lão đã hiểu, đa tạ ngài đã nhắc nhở."Vu Thanh Hàn: "Chúc ông may mắn.""Tôi đã biết."Vu Thanh Hàn: "Còn có một việc, chúng tôi không chỉ muốn các loại hải sản như tôm cua cá; nếu mọi người có trồng rau, nuôi gà, tích góp trứng gà thì đều có thể trao đổi với chúng tôi. Cứ trực tiếp đặt vào thùng hàng là được, ngoài ra nếu các người cần gì cũng có thể viết ra giấy rồi đặt vào trong đó."Anh cười nói: "Muốn lương thực, đồ dùng hay vàng bạc đều được.""Tôi đã biết."Vu Thanh Hàn: "Dù sao việc mua bán hải sản cũng không phải của chú; nhưng các loại thực phẩm khác như rau củ thì chú có thể trồng bán, hoặc cũng có thể mua lại của những người trong thôn rồi bán hết cho chúng tôi, giá cả tuyệt đối cao hơn bên ngoài. Chú cố gắng bán nhiều một chút, nếu thật sự sau này chúng ta không thể tiếp tục qua lại với nhau thì ít nhất cũng có thể tiết kiệm được một số tiền trong tay. Có tiền phòng thân vẫn cảm thấy yên tâm hơn."Lý lão đầu hiểu được Vu Thanh Hàn đang giúp họ tìm đường mưu sinh.Ông vô cùng cảm động, nghiêm túc nói: "Tôi hiểu được, đa tạ ngài đã suy nghĩ vì chúng tôi."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Không cần khách khí, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau."Vốn dĩ đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, không nên nghĩ rằng bản thân cao thượng. Bọn họ cũng có được rau dưa tươi non nha.Lý lão đầu cảm động, đưa tay lên vuốt mặt.Vu Thanh Hàn: "Còn có việc gì sao? Nếu không có việc gì thì chúng ta chia tay tại đây."Lý lão đầu có phần do dự.Vu Thanh Hàn cười, nói: "Có chuyện gì chú cứ nói thẳng."Có lẽ bọn họ lại muốn nói lời cảm ơn.Thật ra việc này không cần thiết, nhưng anh cũng không ngăn cản.Lý lão đầu lắp bắp do dự, cuối cùng không nhịn được đành lên tiếng hỏi: "Thật ra tôi có điểm khó hiểu, vẫn luôn cảm thấy mơ hồ nên muốn hỏi một chút mong tìm được lời giải đáp."Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Chú cứ nói."Lý lão đầu cắn răng hỏi: "Rốt cuộc ngài có phải tượng đất hay không?"Vu Thanh Hàn lặng thinh.Hoá ra chú muốn hỏi cái này sao?Nhóm người Trương Lực đứng một bên bật cười ra tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận