Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 234:
Chương 234:
Giọng nói Chân Minh Châu nghe rất bình tĩnh, nhưng ngay khi vừa rẽ vào góc cua cô liền dừng xe lại.Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Vu Thanh Hàn: "Giáo sư..."Nghe thấy giọng nói trầm thấp của cô, Vu Thanh Hàn giật mình nói: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"Chân Minh Châu: "Đúng thật là có chuyện, siêu đáng sợ. Anh có tin không, đời sau của những người tôi gặp ở cổ đại đều đang ở bên cạnh tôi.Vu Thanh Hàn: "Fuck!"Dù là người có kiến thức sâu rộng nhưng lúc này anh cũng không nhịn được mà chửi tục một câu, không phải bọn họ kiến thức nông cạn mà vì chuyện này quá kinh khủng.Anh vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"Chân Minh Châu lập tức giải thích rõ mọi chuyện, sau đó nói: "Tôi không ngờ được bạn thân tôi - Lâm Nghiên lại là con cháu của Lâm Tú Tuệ."Lâm Tú Tuệ là ai cô tạm thời không giải thích rõ với Vu Thanh Hàn, vì những điều này cô đã viết rõ ràng trong nhật ký công việc.Vu Thanh Hàn: "Vậy sao cô không hỏi một chút về lịch sử..."Chân Minh Châu: "Nhà bọn họ không biết."Cô thật lòng cảm khái: "May mắn là chúng ta chưa từng nghĩ đến việc đưa người từ cổ đại đến đây sinh sống dù bọn họ có đáng thương thế nào đi chăng nữa. Nếu không chắc chắn đã dọa đến rất nhiều người. Đột nhiên lại nhìn thấy tổ tiên nhà mình không sợ mới lạ đó."Vu Thanh Hàn: "...""Anh nói xem đã xảy ra chuyện gì vậy! Tôi đã học qua lịch sử nhưng không hề có triều đại nào gọi là Túc triều cả."Vu Thanh Hàn nhanh chóng phân tích: "Tôi sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên. Tuy nhiên, hiện tại tôi nghĩ thì sẽ có vài khả năng. Đầu tiên đó là thế giới song song, Túc triều có những người giống với thời cổ đại của chúng ta; thứ hai là Túc triều không phải triều đại hư cấu nhưng nó bị lịch sử lãng quên; thứ ba chính là trùng hợp tên họ giống nhau mà thôi."Chân Minh Châu: "Không thể là khả năng thứ ba, tên có thể giống nhau nhưng những chuyện mà bọn họ đã trải qua thì sao? Đó là câu chuyện được truyền miệng từ thời cha ông qua hàng trăm năm, nên không thể nào là bịa chuyện được? Chuyện này mà cũng bịa được sao?"Vu Thanh Hàn: "Cô đừng gấp, tóm lại chuyện này cũng không phải là chuyện gì liên quan đến tính mạng."Chân Minh Châu: "Tôi biết, nhưng tôi rất kinh ngạc.""Điển hình như anh từ nhỏ đã tin trên đời này không có quỷ, sau đó đi đêm lại gặp phải ma quỷ thì anh có kinh ngạc không?"Vu Thanh Hàn: "... Cô so sánh như vậy là không thích hợp."Chân Minh Châu: "Đại khái là được, tóm lại chính là kinh ngạc đến mức độ như vậy."Đương nhiên Vu Thanh Hàn biết Chân Minh Châu rất kinh ngạc, vì bản thân anh cũng vậy.Nhưng anh biết bây giờ bọn họ ở đây suy đoán cái gì cũng đều vô dụng. Thật ra muốn biết điều gì thì chỉ cần đến Túc triều là có thể tìm được đáp án. Nhưng bọn họ không thể mạo hiểm như vậy."Tôi sẽ báo cáo lại chuyện này với cấp trên, chờ tôi và Thẩm Nham thảo luận với lãnh đạo trong cục rồi sẽ báo lại cho cô. Nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng những việc này sẽ không gây ảnh hưởng gì, nên cô tạm thời thả lỏng một chút."Chân Minh Châu hít sâu một hơi, nói: "Thôi được rồi."Vu Thanh Hàn: "Bởi vì Li Sơn có địa thế đặc biệt nên có lẽ cô cảm thấy khi cô đến Túc triều thì cũng là Li Sơn, nhưng căn bản có thể không phải vậy. Thế gian này có rất nhiều rừng rậm, hơn nữa bọn họ cũng gọi nơi đó là Li Sơn sao?"Chân Minh Châu: "A..."Cô cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như là không có.Cô vẫn luôn nghe mọi người gọi cánh rừng đó là Mãnh Hổ Lĩnh, không phải Li Sơn."Cho nên bất kỳ tình huống nào cũng có khả năng xảy ra, cô cũng không cần tạo cho mình áp lực quá lớn, có lẽ chúng ta không có cách nào để thăm dò thế giới bên ngoài, nhưng chúng ta cũng không phải nhà khoa học, nên chỉ cần chúng ta làm tốt công việc của mình là được rồi. Nếu thật sự Lâm gia là hậu nhân của Lâm Tú Tuệ thì cũng chẳng có quan hệ gì. Điều này chỉ càng giúp chúng ta biết là không thể để người cổ đại và hiện đại gặp nhau, tránh gây ra những tác động không mong muốn là được rồi."Chân Minh Châu: "Vậy còn Tiểu Thạch Đầu thì sao?"Cô đã đưa Tiểu Thạch Đầu đến thời hiện đại.Vu Thanh Hàn suy nghĩ một chút, nói: "Cô nghĩ thử xem nếu Tiểu Thạch Đầu không gặp được cô thì kết quả sẽ như thế nào."Chân Minh Châu: "Thằng bé sẽ mất mạng."Không phải Chân Minh Châu tự dát vàng lên mặt mình, chỉ là cô hiểu rất rõ nếu để một đứa bé chỉ mới năm tuổi ở một mình trong rừng mà nơi đó lại có hai lão hổ thì việc thằng bé có thể sống còn khó hơn việc cô trúng vé số.Vì thế, tuy Chân Minh Châu không nói trắng ra nhưng đây chính là sự thật, nếu Tiểu Thạch Đầu không gặp được cô thì gần như không có khả năng sẽ sống sót.Một người là Tiểu Thạch Đầu, người còn lại là Túc Ninh; nếu bọn họ không gặp được cô thì nhất định sẽ mất mạng.Một người tuổi còn quá nhỏ, còn một người thì bị thương quá nặng.Hai người này là minh chứng rõ ràng nhất.Còn những người khác mặc dù tình huống của họ cũng rất gian nan, nhưng chưa chắc là không có khả năng sống sót. Trường hợp của A Cửu cũng vậy, tuy tình huống của hắn rất nguy cấp nhưng vết thương lại không quá nghiêm trọng, nên chưa chắc sẽ mất mạng hoặc bản thân hắn cũng sẽ tự tìm được đường sống cho mình.Chân Minh Châu: "Ý của anh là..."Vu Thanh Hàn: "Giả sử nếu không gặp được cô bọn họ sẽ chết. Như vậy dù bọn họ xuất hiện ở thời hiện đại cũng không ảnh hưởng gì đến quá khứ. Cụ thể, Tiểu Thạch Đầu biến mất ở cổ đại và xuất hiện ở hiện đại cũng không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì, vì nếu không được cô cứu thằng bé đã không còn trên đời này nữa."Chân Minh Châu: "Tôi cảm thấy... hình như anh nói cũng có lý."Vu Thanh Hàn: "Tuy rằng trước kia tôi chỉ một mực tin vào khoa học, đương nhiên đến bây giờ vẫn vậy; nhưng tôi cảm thấy việc có thể xuất hiện ở Túc triều vô cùng huyền huyễn, nên cô cũng không cần mãi suy nghĩ về phương diện logic, vì không phải bất kỳ một vấn đề nào cũng có thể hiểu theo hướng logic. Cô nói thử xem đang yên đang lành đột nhiên có thể xuyên đến cổ đại thì giải thích theo logic như thế nào? Còn tôi từ bé đã xuyên đến hiện đại rồi được cha mẹ nhận nuôi, việc tôi biến mất ở cổ đại thì giải thích theo logic gì? Đều không thể. Vì thế cô không cần quá lo lắng những việc cô làm ở cổ đại sẽ ảnh hưởng đến hiện đại, hơn nữa chúng ta đã từng học lịch sử cũng không nghe qua cái tên Túc triều. Có thể Lâm gia là hậu nhân của Lâm Tú Tuệ, nhưng những chuyện liên quan đến huyền học vốn dĩ rất khó giải thích. Do đó nên cô cứ thuận theo tự nhiên là được."Chân Minh Châu: "Không thể không nói anh đã an ủi được tôi."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Tôi cũng rất vui vì có thể giúp cô cảm thấy thoải mái hơn."Anh dịu dàng dỗ dành Chân Minh Châu: "Cô cứ bình thường, không cần tự tạo áp lực cho bản thân, có chuyện gì cũng còn có tôi. Tôi và những đồng nghiệp khác đều là chỗ dựa của cô."Chân Minh Châu ừ một tiếng, sau đó nói: "Thật may mắn khi tôi còn có mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận