Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 341:

Chương 341:
Chương 341:
Chân Minh Châu thất thần trong giây lát liền thấy một cụ bà đang nhìn bọn họ đi vào thôn.Cụ bà nghi hoặc hỏi: “Các người là ai, đến thôn của chúng tôi làm gì?”Chân Minh Châu: “Xin hỏi trong thôn có một bé gái tên Linh Chi đúng không?”“Linh Chi? Đúng là có, ngươi là gì của con bé?”Bà cụ buồn bực, nói: “Ta chưa từng nghe nói nhà đó có thân thích bên ngoài thôn a.”Chân Minh Châu vừa nghe liền biết nơi này đúng là nhà của cô bé Linh Chi.Cô cười nói: “Tôi không phải thân thích nhà cô bé, chỉ là tình cờ gặp được thôi. Tôi là người bán hàng rong.”“Người bán hàng rong?”Bà cụ kích động: “A, thì ra các người chính là người bán hàng rong mà Linh Chi nói sao?”Sau đó lại vội vàng nói: “Các người chờ một chút, ta đi gọi bọn họ.”Đừng nhìn bà ấy tuổi đã lớn nhưng hành động lại rất nhanh, mấy ngày trước Linh Chi về muộn nên ai cũng biết chuyện này.Đương nhiên, mọi người cũng nghe Linh Chi nói về người bán hàng rong. Cô gái nhỏ có lòng tốt, bên cạnh đó cô bé cũng nghĩ nếu có người đến thì nên chuẩn bị sớm, như vậy có thể tích góp được nhiều thổ sản vùng núi, đến lúc đó cũng có thể đổi được nhiều tiền hơn. Chỉ là cô bé có lòng tốt nhưng không phải ai cũng đều tin tưởng.Tuy thôn bọn họ có thể được xem là giúp đỡ lẫn nhau, nhưng không phải ai cũng tin tưởng Linh Chi, ngược lại thôn dân còn cảm thấy đứa nhỏ này bị người khác lừa gạt, đã nhiều năm nay không có người đến thôn bọn họ, làm gì có chuyện bây giờ lại có người đến?Còn nói là thu mua thổ sản vùng núi. Thổ sản vùng núi bao nhiêu tiền, bọn họ lên trấn chẳng lẽ không biết được sao?Tóm lại, tuy rằng cũng có người tin tưởng Linh Chi, nhưng bọn họ cũng không để trong lòng.Tuy nhiên nhà Linh Chi mỗi ngày cần cù chăm chỉ, vào mùa này trên núi có không ít thứ tốt. Cả nhà bọn họ mỗi ngày đều đi sớm về trễ, vô cùng siêng năng. Chính vì nhà Linh Chi sớm tối đều bận rộn đã ảnh hưởng đến một vài người, thế là bọn họ cũng học theo nhà Linh Chi chuẩn bị một ít thổ sản vùng núi.Nếu không ai đến thu thì nhà mình ăn cũng được.Nhưng trăm triệu lần không ngờ thật sự sẽ có người đến.Người trong thôn không tin Linh Chi, khiến cô bé có chút nghẹn uất. Nhưng cô bé biết bà chủ sẽ đến, bà chủ sẽ không nối dối bé.Linh Chi vui mừng chạy đến, kích động vẫy tay: “Bà chủ Chân, cô đã đến rồi, thật sự đã đến rồi.”Chân Minh Châu cười nói: “Chị đã nói là sẽ đến chỗ em.”Cô quan sát Tiều Sơn thôn, nếu hiện đại có một thôn làng như vậy thì có thể xem là nơi thế ngoại đào nguyên. Nhưng ở thời điểm hiện tại thì hai việc này hoàn toàn khác nhau, nhất là bất tiện vì không có phương tiện đi lại. Kể cả bọn họ đi bằng xe ngựa đến đây thì đường đi cũng rất gian nan.Chân Minh Châu: “Chị có mang theo một vài thứ tốt, bây giờ sẽ báo giá cho em.”Mặc dù Vu Thanh Hàn cũng rất biết ăn nói, nhưng Chân Minh Châu tiếp xúc với người cổ đại nhiều hơn, nên khi nói chuyện cũng thoải mái hơn. Vì thế cô liền trực tiếp phụ trách việc tiếp đãi bọn họ, còn mấy người Túc Ninh, Vu Thanh Hàn và chú Ngưu thì ở bên cạnh hỗ trợ cô.Linh Chi thấp thỏm nhìn hai con cảnh khuyến, nói: “Quá dọa người.”Chân Minh Châu: “Không có việc gì, nếu em không công kích bọn nó thì bọn nó cũng sẽ không chủ động tấn công con người.”Hai con cảnh khuyển dựa sát vào người chú Ngưu, Chân Minh Châu bắt đầu giới thiệu với mọi người.Bởi vì Chân Minh Châu có quen biết với Linh Chi nên tiến độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Mấy ngày nay gia đình Linh Chi đều bận rộn nên hàng hoá tích góp được cũng rất nhiều.Nhà cô bé đổi muối và nhiều vật dụng linh tinh, càng sống gần núi thì càng không muốn nhận tiền mà nguyện ý đổi vật dụng. Bởi vì lên trấn mua đồ rất bất tiện.Gương mặt Linh Chi đỏ bừng đi theo bên cạnh cha mẹ, vô cùng kích động khi nhìn thấy mọi người trao đổi hàng hoá. Tuy mấy ngày nay trong thôn không có mấy nhà bận rộn như nhà Linh Chi, nhưng đồ vật vẫn nhiều hơn so với bên ngoài.Bởi vì đồng ruộng ở thôn bọn họ không màu mỡ như ở đồng bằng nên tự nhiên sẽ không bỏ qua các loại thổ sản vùng núi.Do đó mỗi nhà đều dự trữ chút ít thổ sản.“Nha đầu Linh Chi này đúng là có lòng, chúng ta đi ra ngoài một chuyến cũng không nghĩ đến chuyện này, nhưng nha đầu Linh Chi lại nghĩ đến. Nhìn xem chuyện tốt như vậy rất hiếm gặp.”“Chúng ta cũng không gặp được người như cô gái này. Nhưng đúng là không ngờ thật sự có người bán hàng rong đến đây. Nha đầu Linh Chi may mắn gặp được người tốt.”“Còn không phải sao. Trao đổi hàng hoá như thế này giúp chúng ta tiết kiệm được không ít thời gian lên trấn.”“Giá cả cũng rất phải chăng.”“Đúng vậy. Giá cả hàng hoá trong thành đắt hơnChính vì giá cả phải chăng nên mọi người hận không thể mang hết những thứ tích trữ ra trao đổi.”“Chân tỷ tỷ, ta tới giúp tỷ.”Linh Chi tiến lên, Chân Minh Châu nhìn cô bé cười nói: “Bên kia có một túi bánh mỳ, em giúp chị chia cho mấy bạn nhỏ nhé.”Linh Chi vội xua tay: “Không cần đâu ạ.”Chân Minh Châu: “Đi đến bất cứ thôn nào chị đều chia một ít bánh mì cho các bạn nhỏ, đến thôn của em cũng không ngoại lệ, cứ chia cho các bạn nhỏ mỗi người một khối, hơn nữa cũng chỉ có một túi nên nếu chậm chân thì hết.”Linh Chi do dự trong giây lát, cô bé cảm thấy nhà mình đã nhận từ bà chủ Chân quá nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận