Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 312:

Chương 312:
Chương 312:
Việc Chân Minh Châu nộp lên bảng chữ mẫu đã gây ra chấn động lớn.Đừng nhìn vị đại sư này không nổi tiếng như những tác giả khác, nhưng phàm là người có chút kiến thức đều biếu rất rõ về ông. Đặc biệt, bảng chữ mẫu mà Chân Minh Châu giao nộp lên được xem là bảng chữ mẫu hoàn chỉnh nhất trong số các bảng chữ mẫu hiện có.Mặc dù trong một năm qua Chân Minh Châu cũng đã giao nộp lên không ít đồ vật, nhưng có rất nhiều thứ không thuộc phương diện văn hóa, tuy rằng quý hiếm nhưng cũng không thể so sánh với di sản văn hóa. Nhưng lần này thì khác.Một số ít người biết được bảng chữ mẫu là do Cục điều tra đặc biệt quyên tặng; trong khi đó một số chuyên gia lại không biết về việc này, họ cảm khái vì trên đời này còn có một người vô tư như vậy, hơn nữa trong lòng cũng rất tôn trọng người này.Đương nhiên, ngay cả những người trong cuộc dù biết được người quyên tặng thứ này thuộc Cục điều tra đặc biệt nhưng cũng có chung cảm xúc.Có một số việc nói thì dễ nhưng chưa chắc đã làm được.Hiếm khi gặp được một người vô tư như vậy.Chân Minh Châu ngẫu nhiên cũng nghe được một vài tin đồn, dù gì thì giáo sư Vu và Triệu Xuân Mai cũng sẽ kể lại cho cô nghe.Bất quá bản thân cô lại không cảm thấy mình đã làm được chuyện gì lớn lao. Dù sao cô cũng là sinh viên khoa văn vật, nên hiểu rất rõ giá trị của những vật này.Do đó, nếu phải lựa chọn giữa việc giữ lại làm của riêng hay là giao nộp lên cho quốc gia, thì cô sẽ không chút do dự lựa chọn vế sau.Bởi vì như vậy mới thể hiện được hết giá trị của văn vật.Tuy rằng Chân Minh Châu giấu tên nhưng lại nhận được vô số lời khen, có điều bản thân cô không hề quan tâm đến việc này, cuộc sống của cô vẫn trôi qua như bình thường. Thừa dịp được nghỉ ngơi vài ngày, Chân Minh Châu định dẫn Túc Ninh ra ngoài tham quan một chuyến.Nếu đã quyết định giữ anh lại, thì đương nhiên cô hy vọng anh có thể hòa nhập với xã hội mà không phải bị cô lập. Vì như vậy cũng chưa chắc là một chuyện tốt.Chân Minh Châu cũng không muốn đến địa phương khác, chủ yếu vì hiện tại đã vào đầu mùa hạ, trời nhiều mưa nên nếu đi quá xa thì cô thật sự không yên tâm về homestay. Hiện tại, Chân Minh Châu càng cảm nhận được tầm quan trọng của công việc này.Có lẽ chức vụ của cô chỉ đảm nhận những việc nhỏ, nhưng cô có thể trợ giúp người cổ đại, cũng có thể vận chuyển một số đồ vật quý hiếm đến hiện đại, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể có được những văn vật quý giá. Chân Minh Châu cảm thấy việc cô bị trói chân trói tay ở chỗ này, không có nhiều thời gian riêng tư cũng rất đáng giá.Chân Minh Châu đương nhiên không muốn ra nước ngoài, vì đến những địa phương trong nước cô còn chưa tham quan hết đâu.Tuy rằng Lệ thành không lớn, nhưng Túc Ninh cũng chưa thấy qua bao giờ, phải không?Túc Ninh chưa từng biết đến Lệ thành thì cô có thể đưa anh đi dạo một vòng.Không sai, sáng sớm khi nhìn thấy dự báo thời tiết hôm nay là trời nắng, ngay lập tức Chân Minh Châu đã "hạ lệnh": "Anh mang theo điện thoại di động và giấy tờ tùy thân."Nhiều ngày nay Túc Ninh đang học cách sử dụng điện thoại di động, thận trọng gật đầu.Chân Minh Châu: "Hiện tại ra ngoài không mang theo tiền cũng chẳng sao, chỉ cần anh có điện thoại di động là có thể chi trả khi mua hàng, rất là thuận tiện. Tôi đã hướng dẫn anh nhiều lần rồi, hiện tại anh đã biết sử dụng chưa?"Túc Ninh nghiêm túc gật đầu.Chân Minh Châu: "Vậy được, bây y giờ chúng ta đi thôi."Hai người khóa cửa rồi cùng nhau đi ra xe của Chân Minh Châu, Túc Ninh nhìn chiếc xe của cô, sau đó nói: "Lần trước, Vu thần y có nói qua xe cô đã quá cũ rồi, nên đổi một chiếc xe mới."Chân Minh Châu nhe răng trợn mắt: "Ai cần anh ấy quản."Cô giẫm chân ga, biếc xe lập tức "vọt" ra ngoài, tuy rằng không phải lần đầu tiên ngồi xe nhưng Túc Ninh đều cảm thấy rất khẩn trương, anh mím môi, nắm chặt tay nắm cửa bên hông xe.Chân Minh Châu cười hì hì nói: "Kỹ thuật lái xe của tôi tốt hơn giáo sư Vu cường, đúng không?"Cô chợt nghĩ đến một vấn đề, nói: "Thời điểm anh ra ngoài, nếu nhắc đến anh ấy thì không được gọi là Vu thần y. Một khi bị người khác nghe thấy sẽ không hay lắm, ở chỗ chúng tôi không xưng hô như vậy."Túc Ninh gật đầu: "Tôi hiểu rồi."Chân Minh Châu khẽ cười, nói: "Để tôi nói anh nghe, dù Lệ thành không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ vẫn có đầy đủ lục phủ ngũ tạng, nói chung là không thiếu thứ gì."Túc Ninh kinh ngạc nói: "Nơi này tốt như vậy nhưng vẫn chỉ là một địa phương nhỏ thôi sao?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy. Những nơi như Bắc Kinh hay Thượng Hải mới là thành phố lớn, chỉ là nhịp sống ở các thành phố lớn rất hối hả nên không phù hợp với tôi. Tôi đã từng theo học một trường đại học ở Thượng Hải."Túc Ninh: "Tôi biết, là trường học của giáo sư Vu."Anh rất biết nghe lời mà sửa lại cách xưng hô.Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, nhưng anh ấy không có dạy tôi, hai chúng tôi một người học và một người dạy hai chuyên ngành khác nhau."Túc Ninh cười, nói: "Chuyện này thì tôi biết, giáo sư Vu là dạy người khác trị bệnh cứu người."Chân Minh Châu: "Đúng vậy, còn tôi học chuyên ngành văn vật."Trong những ngày này, Túc Ninh cũng đã biết được một số chuyện, anh gật đầu sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ."Ấy? Tiểu Thạch Đầu."Tiểu Thạch Đầu cũng đang ngồi trên xe, nhìn thấy chiếc minibus từ xa đang đến gần liền vẫy tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận