Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 120: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 5

Chương 120: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 5
Chương 120: Thuần Thiên Nhiên Không Ô Nhiễm 5
Chân Minh Châu không phải không thích các loài động vật nhỏ, đặc biệt là những con vật ngây thơ như gấu trúc. Tuy rằng, ngoài miệng cô thường nói nó "phiền phức" nhưng trong lòng vẫn rất thích tên tiểu gia hỏa này.Dù không si mê như Trương Vũ nhưng cũng khá yêu thích.Chỉ là Chân Minh Châu hiểu được gấu trúc không phải là loài động vật cô có thể nuôi ở nhà.Đầu tiên, cô căn bản không hiểu gì về tập tính sinh hoạt của gấu trúc, mặt khác nếu có người mật báo...Đến lúc đó, Chân Minh Châu cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga.Tiểu gia hỏa này "nhập cư trái phép" vào nhà cô, sau đó lại chạy lung tung một vòng bên ngoài; đến giờ trong thôn vẫn còn lời đồn đãi về gấu trúc. Vì thế, lúc nào cô cũng phải cẩn thận đề phòng, sợ người khác thấy được gấu trúc nhỏ đang ở homestay nhà cô.Cô nói: "Tôi không thể nuôi nó mãi được, tôi đã cố thử vài lần nhưng nó vẫn không chịu trở về."Gấu trúc nhỏ này vậy mà rất "khôn khéo," hiểu được nếu trở về cổ đại thì phải tự lực cánh sinh, còn ở chỗ này thì được người ta cho ăn cho uống nên kiên quyết không đi.Kỳ thật, Chân Minh Châu nghĩ tên tiểu gia hỏa này cũng không phải đặc biệt yêu thích cô. Bởi vì những lúc ở nhà, nó cũng ít đến gần ôm ấp cô, mỗi ngày đều gặm lá trúc; nhưng chỉ cần bắt nó "ra cửa" là nó liền ôm đùi làm nũng.Đúng vậy, làm nũng.Rõ ràng chú gấu trúc nhỏ này không hề có ý nghĩ tự lực cánh sinh.Chỉ là Chân Minh Châu không thể nuôi dưỡng nó mãi như thế này được. Nếu xác định tên tiểu gia hỏa này muốn ở lại đây, thì Chân Minh Châu vẫn hy vọng nó có thể được đưa đến nơi chuyện nuôi dưỡng và chăm sóc gấu trúc. Nếu nó cứ ở mãi chỗ cô thì chưa chắc cô có thể chăm sóc nó được tốt nhất. Vì cô không biết gì về tập tính của gấu trúc thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho tiểu gia hoả này được.Đây chính là quốc bảo nha.Nhưng nếu được đưa đến khu chuyên chăm sóc gấu trúc thì sẽ khác.Các chuyên viên sẽ chăm sóc nó thật tốt, mà ở đó cũng sẽ có rất nhiều bạn gấu trúc nhỏ. Chân Minh Châu nghĩ đến đó nó sẽ khỏe mạnh hơn bây giờ rất nhiều.Tóm lại, mặc dù Chân Minh Châu có chút không nỡ xa gấu trúc nhỏ, nhưng vẫn hy vọng nó có thể đến nơi có môi trường sống tốt hơn.Vu Thanh Hàn: "Nó vẫn không chịu đi?"Chân Minh Châu nghiêm túc đáp: "Nhất quyết không chịu đi, nhãi con này muốn làm một phú bà giàu có mà."Vu Thanh Hàn bật cười: "Được rồi, nếu nó kiên quyết không đi, thì tôi sẽ báo cáo lên cấp trên sắp xếp chỗ ở cho nó."Chân Minh Châu cảm khái: "Có lẽ Trương Vũ sẽ phát điên lên mất."Đại khái Vu Thanh Hàn cũng nghe nói qua Trương Vũ vô cùng yêu thích gấu trúc nhỏ, liền cười nói: "Vậy thì thế nào? Chả lẽ anh ta là con nít ba tuổi sao? Còn muốn chúng ta nghĩ đến cảm xúc của anh ta?"Chân Minh Châu: "Cũng đúng."Hai người "xấu xa" nhìn nhau cười.Chân Minh Châu cúp điện thoại, quyết định đi ngủ.Tuy rằng thời tiết lạnh lẽo, nhưng trong phòng lại rất ấm.Chân Minh Châu một giấc ngủ đến rạng sáng, hiện tại trời sáng tương đối trễ, khoảng bảy giờ trời mới bắt đầu sáng, khác với thời điểm mùa hè chỉ mới năm giờ trời đã sáng chóng.Chân Minh Châu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, ôi đã tám giờ rưỡi.Điểm khác biệt giữa việc có khách trọ và khi ở nhà một mình đó là: nếu ở nhà một mình thì bạn có thể dậy bất cứ lúc nào, nhưng nếu có khách trọ thì phải chuẩn bị bữa sáng cho khách.Nhưng việc này cũng không làm khó được Chân Minh Châu. Vì hiện nay có rất nhiều thực phẩm làm sẵn, nên cô cũng cần chuẩn bị gì nhiều, trực tiếp nấu sủi cảo đông lạnh là được.Cô mua cả một tủ toàn là sủi cảo đông lạnh.Chân Minh Châu đặt cùng lúc bốn cái nồi, bắt đầu đun nước, sau đó nấu sủi cảo và mì ăn liền, quả thực là vô cùng nhanh gọn lẹ.Thật ra, Chân Minh Châu không thích ăn các loại thực phẩm đông lạnh, cô thích vằn thắn mình tự làm hơn.Bởi vì, cô không ăn thịt mỡ, nên hiếm khi ăn các loại bánh bao hay sủi cảo được bán bên ngoài.Thế nhưng, không thể phủ nhận một điều, cô không thích nhưng lại có người thích.Đặc biệt là người cổ đại, mọi người dường như rất thích ăn thịt mỡ mà không phải thịt nạc. Hơn nữa, bọn họ cũng thích thực phẩm đông lạnh nhiều dầu mỡ. Mặc kệ là điều kiện sống tốt hay không tốt, dù là A Cửu hay mấy người Lý gia đều thích nước canh có nhiều dầu mỡ, có lẽ là do thói quen giữa cô và bọn họ không giống nhau.Cũng chính vì vậy mà Chân Minh Châu không chút do dự chọn mua thực phẩm đông lạnh ăn liền.Cô thì không cần phải chuẩn bị gì nhiều mà mọi người lại thích, vì thế sao lại không mua chứ?Đến cả đồ ăn vặt, Chân Minh Châu cũng không nghĩ có gì không tốt. Dù sao, bọn họ cũng chỉ có thể ăn một lúc nên ăn bao nhiêu cũng được. Chân Minh Châu nghĩ thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không có gì là xấu.Ngẫu nhiên vẫn có thể ăn cho đỡ thèm.Vấn đề tốt hay không tốt, khỏe mạnh hay không khỏe mạnh, có phải là thực phẩm rác hay không đều không quan trọng với những người lâu lâu mới ăn một lần.Chân Minh Châu miên man suy nghĩ, tay thì múc sủi cảo vào chén, sau đó lại xé thêm mấy túi bánh mì, lúc này mới đẩy xe đẩy nhỏ đi khỏi phòng bếp. Không thể không nói, mỗi lần như vậy cô đều có cảm giác mình cứ như một nhân viên phục vụ nhà hàng thực thụ.Quả nhiên, món ăn này lại nhận được sự chào đón nồng nhiệt của mọi người. Mà những người này thực sự suốt đêm không ngủ.Chân Minh Châu: Mọi người thật sự quá cuồng Tôn Ngộ Không.Trong đó, một người tuổi không lớn lắm kích động nói với Chân Minh Châu: "Bà chủ, trên đời này, người tôi bội phục nhất chính là Tôn Đại Thánh."Chân Minh Châu: "Vậy cậu có biết đây chỉ là giả không?""Sao có thể là giả được?"Chân Minh Châu đỡ trán, vậy cậu nghĩ những thứ cậu xem trên phim truyền hình là có thật?Chân Minh Châu phiền muộnLúc này, Trương Lực lên tiếng: "Thật ra là thật hay giả đều không quan trọng, quan trọng là thông qua bộ phim có thể ngộ nha nhiều đạo lý."Chân Minh Châu nhướng mày, lại thấy Trương Lực dường như đang suy tư điều gì.Chân Minh Châu tỏ vẻ thắc mắc.Cô suy nghĩ, rồi gật đầu: "Có thể học thêm được điều gì cũng tốt."Chỉ là, trí tưởng tượng của các người thật phong phú.Chân Minh Châu nói: "Đúng rồi, tôi có thể nhờ mọi người một việc được không?"Trương Lực lập tức đáp: "Cô cứ nói."Chân Minh Châu: "Tôi có một khối đất trồng rau ở bên cạnh, không phải tuyết đã bắt đầu rơi sao? Mọi người có thể giúp tôi thu hoạch rau củ được không?"Trương Lực: "Đương nhiên có thể. Ăn xong chúng tôi liền làm ngay."Kỳ thật bọn họ đã sớm phát hiện mảnh đất trồng rau này; nhưng kỳ quái là cô trồng rau nhưng không hề trông chừng chúng, dù thời tiết chuyển lạnh cũng không thèm để ý. Không nghĩ đến lúc này cô lại nhắc đến chuyện rau màu.Chẳng lẽ là có ẩn ý gì.Trương Lực lại bắt đầu suy tư. Hắn nhớ rõ điện hạ từng nói tiên cô chính là tiên cô, không giống với người phàm. Rất nhiều chuyện cô nói ra đều có ẩn ý, nên bọn họ cần cẩn thận suy nghĩ.Chân Minh Châu: "Vì mọi người giúp tôi thu hoạch rau cải nên tôi sẽ không thì phí ở trọ và tiền ăn của mọi người.Cô chỉ là nói đùa, nhưng vừa dứt lời liền thấy vẻ mặt cảm động của Trương Lực.Chân Minh Châu: Sao lại thế này.Trương Lực: Thì ra là như thế, việc giúp thu hoạch rau cải chỉ là cái cớ để bọn họ có thể ở đây ăn uống miễn phí.Điện hạ nói không có sai, mọi việc đều có nhân quả, tiên cô cái gì cũng không cần, cũng không muốn phần "nhân" từ bọn họ, nên dù thế nào cũng cố gắng tìm cách để "trao đổi" với bọn họ, để giữa tiên cô và bọn họ không tồn tại cái gọi là luật nhân quả.Nhất định là như vậy.Cô ấy là một người tốt.Rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện tốt, nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài.Trương Lực rất cảm động, hai mắt phiếm hồng: "Cô quả là người tốt."Chân Minh Châu:... ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận