Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 128: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 3
Chương 128: Hình Thức Kinh Doanh Ban Đầu 3
Cốc Chi Tề đứng lên giúp vợ mình mở tay nải ra, một nhà năm người bọn họ mang theo hai cái tay nải không lớn lắm; một chiếc đựng lương khô, chiếc còn lại đựng quần áo và trang sức quý giá, nhưng mọi thứ đều mang theo không nhiều.Lúc này màn thầu đã cứng như đá. Vương thị nhìn màn thầu, biết như vậy rất khó ăn, vội nói: "Để ta đi hỏi xin bà chủ ít nước ấm."Cốc Chi Tề lắc đầu: "Không cần, vừa rồi bà chủ nói chúng ta có thể tự mình đun nước. Cô ấy nói cho nước vào trong ấm, sau đó cắm vào chỗ này rồi ấn nút... Chờ khi nước sôi sẽ tự tắt."Hắn lặp lại các bước theo lời Chân Minh Châu nói, tuy rằng trong lòng có chút khó hiểu. Hắn là người thận trọng nên trong quá trình đun nước vẫn nhìn chằm chằm ấm điện, quả nhiên rất nhanh ấm nước liền phát ra âm thanh đun nước.Lan ca nhi trợn tròn mắt, nói: "A, có âm thanh vang lên."Cậu bé lắc lắc chị gái đang ngồi bên cạnh: "Đại tỷ, cái này thật thần kỳ."Bé gái cũng kinh ngạc không kém, đều liếc nhìn ấm nước không chớp mắt.Vừa rồi, cả nhà bọn họ đều ngây người, hiện tại lại cùng nhau nhìn ấm nước."Cạch" - âm thanh ấm điện tự động ngắt khi nước sôi vang lên.Vương thị lập tức lên tiếng: "Chắc đây là âm thanh tự động ngắt khi nước sôi."Cốc Chi Tề: "Hẳn là vậy."Bọn họ lấy một cái chén ra, rót nước vào, quả nhiên là nước sôi."Cha bọn nhỏ à, đây là đồ vật thần kỳ gì vậy."Vương thị tự nhận bản thân đã từng trải qua một chút việc đời, nhưng chưa từng nghĩ có một ngày lại có thể gặp được đồ vật thần kỳ đến vậy."Mẹ, con đói bụng."Cậu bé lại kéo tay áo của mẹ mình."Sẽ được ăn ngay thôi."Cô ấy ngâm màn thầu vào nước sôi rồi nói: "Chờ một chút là ăn được rồi."Màn thầu của bọn họ không phải thuần bột mì trắng, mà được trộn lẫn với một ít lương thực phụ, hơn nữa vì đã để nhiều ngày nên không còn ngửi được mùi thơm của món ăn; nhưng ba đứa trẻ vẫn vây quanh chiếc màn thầu, miệng nuốt nước miếng, vì bọn nhỏ đều đã đói bụng.Vương thị nhìn số lương khô còn lại không nhiều lắm, nói: "Cha bọn nhỏ, lương thực của chúng ta không còn nhiều lắm."Nói không nhiều nhưng thật ra là còn chưa đủ hai bữa ăn.Hiện tại, lương thực rất khó mua, bọn họ lại không thể vào thành. Trên đường đi, bọn họ muốn mua một ít lương thực từ mấy nhà làm nông, nhưng chính những gia đình đó còn ăn không đủ no làm sao chịu bán cho người khác? Nên một đường đến đây, lương thực mang theo càng ngày càng ít, bọn họ còn muốn trốn đông trốn tây nên cuộc sống rất gian khổ.Thật ra, biện pháp tốt nhất là bọn họ ở chỗ này bổ sung thêm một ít lương thực, nhưng cửa hàng này thoạt nhìn kỳ quái, nên bọn họ không dám..."Mẹ, người nói thử xem có phải bọn họ đang ăn thịt không." Lan ca nhi đột nhiên mở miệng.Bọn họ ở đây hiển nhiên là chỉ Chân Minh Châu.Vương thị: "Đó là chuyện của bọn họ, chúng ta có thể ăn được những thứ này đã là rất tốt rồi."Lan ca nhi sờ bụng nhỏ, nói: "Lan ca nhi thích ăn màn thầu." Chỉ là giọng điệu nghe lại có phần không thật lòng.Cặp song sinh nữ cũng nhất trí lên tiếng: "Chúng con cũng thích ăn màn thầu."Vương thị vui mừng nhìn ba đứa con, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, bọn họ lập tức đi đến gần cửa sổ ngoài hành lang, liền nhìn thấy bà chủ đang khoác một chiếc áo choàng màu đen trông rất kỳ quái đi ra sân, chỉ một lúc sau liền ôm một con thiết thú đi vào phòng.Đại khái là thiết thú quá nặng, cô ấy vừa ôm vừa thở hổn hển vì quá sức."Đó là thiết thú.""Nơi này còn nuôi thiết thú sao?""Ta thấy nơi này mọi thứ đều rất tốt, nói không chừng... không phải là nơi ở của người bình thường."Vương thị nói: "Cha bọn nhỏ, chàng nói xem có phải chúng ta đi lạc vào một nơi không tầm thường?"Cốc Chi Tề khẽ lắc đầu, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, nhưng phần lớn là cảm thấy khó hiểu.Hắn trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: "Chúng ta lặng lẽ quan sát một chút."Lúc này, Chân Minh Châu đang ôm gấu trúc nhỏ chạy loạn trở vào nhà, cô chống nạnh thở dốc: "Gia hỏa này thật là nghịch ngợm."Chân Minh Châu nhỏ giọng trách móc, chợt nhớ ra điều gì, lập tức xoay người đi đến trước cửa phòng Cốc gia rồi gõ cửa.Vương thị lập tức đi ra mở cửa, nói: "Bà chủ, không biết có chuyện gì không?"Cô ấy vừa đến gần thì thấy quần áo bà chủ mặc không được tốt lắm.Chân Minh Châu không biết suy nghĩ của cô ấy, nếu biết chắc chắn sẽ nói một câu - đây là áo mưa, mấy người còn muốn áo mưa tốt như thế nào nữa? Thêu viền vàng hay sao?Chân Minh Châu: "Các người..." Cô thấy rõ mấy đứa bé đang ăn cái gì, những lời muốn nói đều nghẹn lại ở cổ họng, thứ kia là màn thầu sao?Thoạt nhìn trông giống hình dạng của màn thầu nhưng lại có màu đen.Hẳn là nét mặt của Chân Minh Châu biểu hiện khá rõ ràng, nên hai vợ chồng Cốc gia đều có chút xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ.Chân Minh Châu nhìn bọn họ, thẳng thắn nói: "Nếu các người không mang theo đồ ăn, nơi này của tôi có phục vụ ăn uống, thật sự không đắt. Mấy đứa bé còn nhỏ, ăn như vậy không có nhiều chất dinh dưỡng."Chắc là do Chân Minh Châu nói chuyện rất chân thành, nên vành mất Vương thị lập tức đỏ lên.Chân Minh Châu vô tình làm người khác thương cảm, liền vội nói: "Năm người ở chung một phòng, chăn và gối nằm không đủ nên tôi định đến đây nói với mọi người một chút là mở cửa ra, tôi sang phòng bên cạnh lấy thêm chăn và gối nằm cho mọi người."Vương thị lập tức đáp: "Được, làm phiền cô."Chân Minh Châu: "Không cần khách khí."Cô trực tiếp cởi áo mưa ở bên ngoài hành lang, sau đó đi đến phòng bên cạnh lấy đồ.Cô lại nhìn thức ăn ba đứa nhỏ đang ăn, cô lắc đầu, nói: "Mọi người chờ một chút tôi đi lấy một ít thức ăn đến đây.""Bà chủ...""Tôi không tính tiền, tôi là vì mấy đứa nhỏ thôi."Xem như cô thật sự không quá yêu thích trẻ con hay động vật nhỏ, thì cũng không thể nhìn mấy đứa nhỏ khổ cực như vậy.Chân Minh Châu vừa đi, mấy người liếc nhìn nhau, Vương thị khẳng định: "Bà chủ không phải người xấu, cô ấy là người rất tốt."Cốc Chi Tề lại không lạc quan như vợ mình, ít nhiều vẫn có chút do dự và mê mang.Chân Minh Châu trở lại phòng khách, liền thấy Túc Ninh đứng trong nhà bếp không nhúc nhích, liền hỏi: "Anh làm gì vậy?"Túc Ninh: "Cái máy rửa chén và máy khử trùng này đều sử dụng điện?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, đều sử dụng điện."Túc Ninh không hiểu rõ lắm.Chân Minh Châu: "À, tôi có chuyện này muốn nói với anh. Một nhà năm người bọn họ thật ra không mang theo cái gì để ăn, chỉ ăn một loại màn thầu màu đen, tôi không thể nhìn những đứa nhỏ ăn như vậy..."Bọn họ đã ăn hết thức ăn lúc chiều, nhưng Chân Minh Châu đương nhiên sẽ không nấu ăn thêm lần nữa.Cô mở một túi canh trứng rong biển lớn ra, cho mười túi vào ấm nước rồi đổ nước nóng vào. Sau đó đi đến kho hàng tìm một túi thịt đầu heo kho được hút chân không, mở ra và cắt một đĩa lớn.Tuy rằng bọn họ đã ăn hết thức ăn, nhưng cơm vẫn còn dư lại một ít, Chân Minh Châu xới cơm vào một cái tô lớn rồi đặt lên xe đẩy nhỏ.Túc Ninh kinh ngạc không kém người nhà họ Cốc, nơi này đúng là có quá nhiều thứ tiện lợi.Bọn họ nấu cơm thì có cơm ăn.Nhưng dù không nấu cơm vẫn có rất nhiều món ăn làm sẵn.Quả nhiên, nơi này không khác gì nơi ở của thần tiên.Hắn nói: "Để tôi giúp cô."Chân Minh Châu lắc đầu: "Không cần, anh về phòng nghỉ ngơi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận