Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 347:

Chương 347:
Chương 347:
Đây là lần đầu tiên Chân Minh Châu ở trong một căn phòng mang phong cách cổ đại, nên đương nhiên là có chút tò mò.Vì thế cô vẫn đang hứng thú bừng bừng. Vốn dĩ cô chỉ nghe qua Trương Lực nói, dịch quán của bọn họ được xây dựng như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy. Thiết kế ở đây không giống với hiện đại. Sân nhà cô mang phong cách giả cổ, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn với sân viện ở cổ đại.Chân Minh Châu nhìn lên khung cửa sổ khắc hoa, nghiêm túc nghiên cứu.Thấy cô tò mò, Lâm Tú Tuệ nói: "Cái này được làm thật đẹp, là thợ mộc giỏi nhất trong trấn làm ra. Lúc còn ở quê nhà em chưa từng nhìn thấy món đồ nào tốt như vậy."Nhắc đến quê nhà, cô ấy mím môi như có điều muốn nói lại thôi.Chân Minh Châu hỏi: "Làm sao vậy?"Lâm Tú Tuệ trầm mặc, nhưng Vương thị đứng bên cạnh đã mở miệng: "Là nương của muội ấy. Trước đó đó vài ngày, Tú Tuệ nhìn thấy nương của muội ấy."Chân Minh Châu sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía Lâm Tú Tuệ.Lúc này Lâm Tú Tuệ mới kể lại chuyện mấy ngày trước cô ấy vô tình nhìn thấy nương mình.Nếu nương đã không nhận ra cô ấy thì Lâm Tú Tuệ cũng không nghĩ sẽ nhận lại bà ấy, nhưng ít nhiều trong lòng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.Chuyện này nói ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vốn dĩ lúc trước Lâm Tú Tuệ và nương cùng bị bán đi. Nương của Lâm Tú Tuệ vì con trai mình, sợ con gái bỏ trốn thì không lấy được tiền nên đã nói với mẹ mìn rằng cô ấy sẽ chạy trốn, lại nói nên nuôi cô ấy thêm một thời gian nữa đến khi nẩy nở thêm một chút thì càng đáng giá.Chính vì vậy nên Lâm Tú Tuệ đã hoàn toàn tuyệt vọng với người nhà. Cô ấy đã sớm không có tình cảm với hai người anh trai, nhưng với mẹ ruột thì làm sao có thể tùy tiện cắt đứt quan hệ?Trong lòng Lâm Tú Tuệ vẫn có chút lưu luyến.Nhưng chính vì sự tàn nhẫn này đã giúp Lâm Tú Tuệ nhìn rõ bộ mặt thật của người nhà. Cũng không còn coi người đàn bà độc ác, trọng nam khinh nữ, hận không thể rút cạn xương tủy của con gái để trợ cấp cho con trai là nương mình nữa.Vì thế sau khi đi theo mẹ mìn rời khỏi quê hương, cô ấy lại nghĩ mọi cách bỏ trốn, lúc này mới gặp được người tốt.Vốn dĩ Lâm Tú Tuệ cảm thấy cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ gặp lại những người đó nữa.Nhưng khoảng nửa tháng trước, có một đoàn người đến đây nghỉ qua đêm, dẫn đầu cũng là mẹ mìn đang đưa người từ phương bắc đi về phía nam. Thế nhưng Lâm Tú Tuệ không ngờ lại nhìn thấy nương của mình, người vốn nên đang ở mã phường làm việc.Nhưng cô ấy không muốn nhận lại người nương này; nếu nhận lại bà ta Lâm Tú Tuệ chắc chắn người này có thể hại mình thêm một lần nữa.Vì vậy sau khi nhìn thấy bà ta Lâm Tú Tuệ liền tránh né.Nhưng Lâm Tú Tuệ kể lại với Vương thị chuyện này, Vương thị hiểu được thân thế của Lâm Tú Tuệ, từ trước đến nay Vương thị đều rất khinh thường loại phụ nữ đến con gái của mình cũng không buông tha. Vì thế nhanh chóng dặn dò tướng công nhà mình nhìn chằm chằm những người này, nhân tiện cũng tìm hiểu tình hình xem sao.Thì ra nương của Lâm Tú Tuệ, không đúng, phải nói là nương của Hoa Quyển.Lâm Tú Tuệ và Hoa Quyển đã không còn là cùng một người nữa.Từ sau khi Vương Hoa Quyển đổi tên là Lâm Tú Tuệ thì xem như đã đoạn tuyệt quan hệ với Vương gia.Lúc trước, nương của Hoa Quyển bị bán vào mã phường làm việc; ngoài việc giặt giũ, dọn dẹp phòng ốc, nấu nướng và chuẩn bị thức ăn thì bà còn chịu trách nhiệm "chăm sóc"những người đàn ông làm việc ở đây.Chăm sóc như thế nào thì không cần nói cũng biết.Tuy nương của Hoa Quyển cũng được mọi người gọi một câu bà tử, nhưng chăm sóc gia súc cũng không phải việc gì tốt đẹp, tuy nhiên công việc này rất thích hợp với bà ta.Việc gì cũng có thể làm, đến phương diện kia của đàn ông cũng có thể "chiếu cố".Nếu thuê một cô nương thì không thể nào làm được.Vốn dĩ gia chủ cảm thấy mua một người như vậy là rất thích hợp, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới chỉ không đến nửa năm mọi chuyện liền thay đổi.Thời điểm ban đầu khá tốt, tuy rằng mua một người nhưng nương Hoa Quyển là người thành thật, cụp mi rũ mắt siêng năng làm việc, không giống như những bà tử khác thích bát quái lại hay tranh cãi, nên bà ta rất được lòng người. Thậm chí bà ta còn được phép ra ngoài mua thức ăn, vài lần đầu nương Hoa Quyển cũng rất cẩn thận, lặng lẽ tích góp từng đồng.Bà ta còn dỗ dành những người đàn ông làm việc ở mã phường, dần dần tích góp được một số tiền nhỏ, nhưng bà ta không nỡ dùng cho bản thân mình, đều lén tìm cơ hội về nhà thăm con trai cháu trai rồi đưa hết số tiền tích góp được cho con mình. Mà con trai bà biết được nương mình ở trong thành không xa, có thể đến đó kiếm chút lợi ích, ban đầu còn cảm thấy mất mặt nhưng thường xuyên qua lại liền quen dần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận