Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 73: Rốt Cuộc Cũng Đến 5

Chương 73: Rốt Cuộc Cũng Đến 5
Chương 73: Rốt Cuộc Cũng Đến 5
Giác quan thứ sáu thần kỳ của Chân Minh Châu cảm nhận được điều gì đó. Cô cảm thấy một ngày nào đó duyên phận của mình với cổ đại sẽ bị cắt đứt.Vì thế, cô không hy vọng những người này ở lại quá lâu.Cô nói: "Ngày mai chúng ta tính toán chi phí một chút, sau đó anh xem mình muốn mua cái gì. Mặc dù tôi muốn mọi người mang tên đầu trọc đi nhưng vẫn phải trả tiền."Nguyên Tuấn: "Trả, trả, tôi trả cho cô không được sao? Chỉ là cô hy vọng tôi đi như vậy khiến tôi rất thương tâm."Hắn giả vờ ủy khuất, sau đó liền nói: "Vì để an ủi vết thương lòng của tôi, hôm nay cô phải làm hamburger."Chân Minh Châu: Anh chỉ cần nói mình muốn ăn hamburger là được. Cần gì phải diễn chứ.Cô cười một tiếng, im lặng nhìn A Cửu.Nguyên Tuấn bày ra dáng vẻ trẻ con: "Sáng mai tôi phải đi rồi cô còn không cho tôi ăn, tôi thật thảm mà, tôi là cải thìa không ai thương yêu..."Chân Minh Châu lặng lẽ nhìn về phía Bạch Viễn, dáng vẻ như muốn nói ông dạy dỗ đệ tử như thế nào, đây là dáng vẻ của một thiếu niên 18 tuổi hay sao?Bạch Viễn cũng im lặng nhìn Chân Minh Châu, muốn nói đệ tử ông chỉ mới ở đây nửa tháng sao lại thành ra như vậy. Đều là do tiên cô dạy dỗ a.Nguyên Tuấn: Hắn xem phim thu hoạch được rất nhiều nha.Trương Lực: Điện hạ béo lên, như vậy chắc chắn đồ ăn ở đây rất ngon. Thật chờ mong!!!Mọi người đều có tâm tư riêng, khoé miệng Chân Minh Châu giật giật: "Mọi người vào phòng nghỉ ngơi một chút đi."Sau đó dặn dò A Cửu: "Anh dẫn bọn họ đến căn phòng cạnh phòng của anh đi.Nguyên Tuấn: "Được."Lúc đi hắn còn chưa từ bỏ ý định ăn uống của mình, luôn miệng nói hamburger.Chân Minh Châu: "Anh đúng thật là!"Cô cảm thấy mình đã là trạch nữ chính hiệu, nhưng so ra vẫn kém hơn A Cửu.Cô chưa nhìn thấy ai yêu thích hamburger, gà rán, coca cuồng nhiệt đến vậy."Tôi sẽ chuẩn bị, à đúng rồi có muốn tôi chuẩn bị cơm cho những người bên ngoài không?"Nguyên Tuấn lập tức nói muốn.Chân Minh Châu gật đầu: "Trả tiền đúng không?"Nguyên Tuấn: "Đương nhiên."Chân Minh Châu: "Khoảng bao nhiêu người?"Nguyên Tuấn nhìn Bạch Viễn, ông ấy liền đáp: "Mười tám."Chân Minh Châu gật đầu, sau đó xoay người đi vào nhà chính rồi đóng cửa lại, dáng vẻ mang vài phần cao lãnh.Nguyên Tuấn dẫn hai người đi từ cửa hông bên phải vào hành lang rồi lên phòng: "Vào đi."Vừa vào cửa, Bạch Viễn cùng Trương Lực liền cảm thấy ngây dại, dù kiến thức rộng rãi nhưng họ cũng chưa bao giờ thấy qua những vật dụng ở nơi này."Nơi này..."Nguyên Tuấn nghiêm túc lên, khác hẳn với dáng vẻ trẻ con vừa rồi: "Nơi này không giống với bình thường. Ta có thể đến được đây cũng nhờ trời cao hậu đãi."Bạch Viễn nhìn kỹ những đồ vật trong phòng, máy nước nóng có thể tuỳ ý điều chỉnh nước nóng hay nước lạnh,"nhà xí" sạch ngay khi xả nước, đèn điện sáng rực, dù là ban ngày vẫn cảm nhận được ánh sáng từ bóng đèn.Còn có gương sắc nét,"ấm điện" chỉ cần cho nước vào ấn nút là nước sẽ sôi.Rất nhiều đồ vật kỳ quái nhưng đều không bằng chiếc ti vi, thứ này thế mà có thể giam cầm người khác vào bên trong."Điện hạ cẩn thận." Trương Lực lập tức rút kiếm chắn trước mặt Nguyên Tuấn.Nguyên Tuấn lắc đầu: "Không cần lo lắng, chỉ là giả thôi, đây là đóng phim thôi."Bạch Viễn nhìn chằm chằm ti vi không nhúc nhích.Trương Lực tò mò nói: "Đóng phim? Giống với diễn kịch sao?"Nguyên Tuấn gật đầu, hắn nói: "Lão sư, trong khoảng thời gian này, ta không chỉ nằm ì một chỗ dưỡng thương mà học được rất nhiều từ những bộ phim truyền hình này..."Hắn nhanh chóng kể hết những chuyện trong thời gian qua cho thuộc hạ nghe.Mà lúc này Chân Minh Châu đang gọi video với Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn: "Tôi vừa đi mà cô đã nhớ? Vậy mà nói là không yêu thầm tôi?"Chân Minh Châu: "Giáo sư Vu, tôi vẫn luôn muốn hỏi anh một câu."Vu Thanh Hàn: "Cô hỏi đi."Chân Minh Châu nghiêm túc: "Anh không khoác lác không miệng tiện sẽ chết sao?Vu Thanh Hàn: "Vậy thì không phải nhưng lại cảm thấy nhàm chán nha."Chân Minh Châu cười nói: "Nếu không có việc thì tôi sẽ tìm anh sao?"Vu Thanh Hàn: "Cô thật vô tình, sao tôi giống như công cụ của cô vậy?"Chân Minh Châu: "Không cần nghi ngờ, anh chính là công cụ hình người đó."Vu Thanh Hàn: "Có chuyện gì sao?Chân Minh Châu: "Thuộc hạ của A Cửu đến rồi, tôi tạm thời thu lưu hai người, một người là lão sư, người còn lại là thị vệ. Người thị vệ còn mang theo kiếm, vừa nhìn liền biết rất thích hợp để chẻ dưa hấu."Vu Thanh Hàn: "Cô nói đùa cũng thật lạnh lùng."Chân Minh Châu cười nói: "Còn không phải học từ anh sao?"Đùa giỡn đủ rồi bọn họ liền nói đến chuyện chính: "Sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ đi. Dựa theo tính tình của A Cửu chắc chắn trước khi đi sẽ đổi đồ vật. Sau đó anh giúp tôi liên hệ một chút về việc đấu giá, không cần biết A Cửu sẽ trao đổi cái gì tôi cũng đều phải bán đấu giá."Vu Thanh Hàn: "Được. Việc này tôi sẽ xử lý giúp cô. Cô đang thiếu tiền sao?"Chân Minh Châu: "Không thiếu, tôi vẫn đủ sống. Nhưng tôi giữ lại mấy món đồ đó làm gì, không bằng sớm xử lý chúng."Vu Thanh Hàn: "Không thành vấn đề, nếu bán được tiền thì đầu tiên cô định làm gì?"Chân Minh Châu nói đùa: "Mua sầu riêng đi, tôi thích ăn sầu riêng, trước kia không thể mua được."Vu Thanh Hàn gật đầu: "Khá tốt, vừa lúc ăn xong có thể lấy vỏ sầu riêng ném ở cửa. Nếu ai chọc đến cô thì cứ dùng vỏ sầu riêng đối phó người đó."Chân Minh Châu bậc cười: "Anh đùa cũng lạnh lùng đâu khác gì tôi."Vu Thanh Hàn: "Vậy sao? Tôi thấy rất hợp lý mà."Anh nghiêm túc nói: "Thân phận A Cửu tuyệt đối không đơn giản, hắn không nói tên thật của mình, chúng ta cũng không hỏi. Chỉ là tôi nghĩ nếu có thể vận dụng đến sát thủ giết người, đều không phải gia đình bình thường. Chính hắn cũng thừa nhận bản thân không phú thì quý. Vì thế, người của hắn cũng không đơn giản, cô chú ý an toàn một chút. Dù thế nào thì an toàn của cô là trên hết, những việc khác không quan trọng."Chân Minh Châu ừ một tiếng thật to: "Tôi biết rồi, cảm ơn giáo sư."Vu Thanh Hàn: "Cô là cấp dưới của tôi, tôi không thể ở gần bảo vệ an toàn cho cô, cũng chỉ có thể dặn dò một chút."Chân Minh Châu chân thành nói: "Anh đã làm rất nhiều rồi. À, tôi đã giao tên đầu trọc cho bọn họ để họ dẫn hắn đi."Vu Thanh Hàn gật đầu: "Cô làm vậy rất đúng, tên đó là sát thủ nên không thể để hắn ở lại. Không phải người cùng thời đại chúng ta cũng không thể trực tiếp giết hắn, để A Cửu xử lý là tốt nhất."Im lặng một chút anh nói tiếp: "Có đưa cho hắn nhưng cũng đừng quên đòi tiền."Chân Minh Châu cười khanh khách: "Biết rồi!"Vu Thanh Hàn: "Dù sao cũng do chúng ta vất vả mới bắt được hắn."Chân Minh Châu: "Đã biết, đã biết."Sau đó hai người đều bật cười.Lúc này, có người từ phía sau Vu Thanh Hàn đi qua, nói: "Thanh Hàn, không ngờ cậu lại nói chuyện với con gái, thật hiếm thấy nha... Ý? Cô gái này trông có chút quen mắt."Người nọ nhìn gương mặt Chân Minh Châu rồi lâm vào trầm tư, sau đó nói ra thắc mắc trong lòng: "Cô gái này sao lại quen mắt đến vậy. Có phải sinh viên trường chúng ta không? Lão Vu, đừng nói với tôi là cậu..."Vu Thanh Hàn cạn lời, anh cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga."Nhìn kỹ lại xem, thứ nhất đây không sinh viên của tôi, thứ hai người này cũng không phải bạn gái tôi."Hắn quyết đoán: "Tôi cúp máy đây."Chân Minh Châu kinh ngạc: Người kia là giáo viên chủ nhiệm của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận