Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 174:
Chương 174:
Lúc này, Tứ hoàng tử là người lên tiếng đầu tiên, hắn nở nụ cười nhìn Cửu hoàng tử, nhưng ánh mắt lại không chứa ý cười mà mang theo sự dò xét."Cửu đệ, trước giờ đệ luôn dẫn theo Trương thống lĩnh, sao lần này lại không nhìn thấy hắn?"Nguyên Tuấn không chút để ý, cười nói: "Tứ ca à, không phải đệ nói huynh nhưng huynh cũng đừng quá khắc nghiệt. Tết đến huynh không để những người bên cạnh được nghỉ ngơi sao? Bọn họ mỗi ngày đều vì huynh mà liều sống liều chết, đến cả ngày nghỉ cũng không có, hẳn là bọn họ rất thương tâm khổ sở."Tứ hoàng tử đang định nói chuyện, nhưng Nguyên Tuấn không cho hắn cơ hội, tiếp tục lải nhải: "Đệ nói cho huynh nghe, thật ra chung đụng với thuộc cấp cũng giống như yêu đương với nữ nhân. Nếu huynh khiến người khác thất vọng, thất vọng càng nhiều thì tình yêu cũng sẽ biến mất, đồng nghĩa với việc lòng trung thành cũng sẽ biến mất."Tứ hoàng tử: "..." Ngươi đang nói bậy bạ gì đó.Khuôn mặt Tứ hoàng tử vặn vẹo, nói: "Sao có thể nhập hai chuyện này làm một được. Hơn nữa thuộc hạ là phải trung thành. Nếu đến điều này cũng không làm được thì không cần tồn tại."Nguyên Tuấn: "Huynh xem huynh kìa, chẳng lẽ tính mạng của cấp dưới không phải là mạng người sao?"Tứ hoàng tử đang định lên tiếng, thì Lục hoàng tử cùng phe phái lại đè tay hắn lại: "Cửu đệ sao lại nói những lời này? Đêm nay là giao thừa nói mấy lời đó để làm gì? Hơn nữa Tứ ca chỉ hỏi một chút về Trương thống lĩnh, sao lại liên quan đến tính mạng hay không phải tính mạng? Chẳng lẽ Trương thống lĩnh đang làm những việc nguy hiểm đến tính mạng hay sao?"Không thể để Tứ ca trúng kế của lão Cửu.Hiện tại tên gia hoả này không còn thành thật như lúc trước nữa.Nguyên Tuấn kinh ngạc nhìn Lục hoàng tử, nói: "Lục ca, đệ cảm thấy nếu lão sư nghe thấy những lời huynh vừa nói khẳng định là tức giận đến mỗi buổi tối không ngủ được, ăn nhiều hơn mấy chén cơm."Tiểu Thập ngũ xen vào: "Vì sao lại ăn nhiều cơm?"Nguyên Tuấn mỉm cười: "Hóa bi phẫn thành sức ăn."Tiểu Thập ngũ bật cười."Cũng bởi vì khả năng lý giải của Lục ca quá kém, đầu óc cũng không quá tốt. Ta đã nói Trương thống lĩnh nghỉ tết rồi, vậy mà huynh ấy còn nói cái gì mà đi làm việc liên quan đến tính mạng. Sự việc đơn giản mà huynh ấy lại phải nghĩ phức tạp lên, hơn nữa lại không nghe lời người khác nói. Bản thân ta là đệ đệ có thể bỏ qua cho một người ca ca ngốc như vậy. Nhưng lão sư của huynh ấy không cảm thấy khổ tâm hay sao? Ông ấy dạy ra một học trò ngu ngốc, nếu truyền ra ngoài thì mặt già sẽ đỏ lên vì xấu hổ! Hận không thể không có một người học trò như vậy. Nhưng biết làm sao bây giờ! Người học trò này lại là hoàng tử nên chỉ có thể nhịn. Không biết có khi nào nhịn đến nỗi bị nội thương hay không.""Ngươi!"Vốn dĩ Lục hoàng tử không muốn để Tứ hoàng tử phát hỏa trúng kế, nhưng lúc này chính bản thân hắn lại không nhịn được: "Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó."Nguyên Tuấn mỉm cười: "Lục ca, huynh đang tức giận sao? Nam nhân cũng không nên tức giận, sẽ rất nhanh già."Hắn còn có lòng tốt nhắc nhở: "Dù là nam nhân cũng phải coi trọng vẻ bề ngoài.""Ngươi đừng đánh rắm nữa."Nguyên Tuấn bất đắc dĩ nói: "Tết nhất không nên nói mấy lời thô tục như vậy chứ?"Thật ra Hoàng đế ngồi ở vị trí đầu cách đó không xa, nghe xong liền cười nói: "Tiểu Cửu, cũng đã đủ rồi, đừng bắt nạt người khác."Nguyên Tuấn ủy khuất nói to: "Nhi thần vô tội, nhi thần chưa khi dễ ai, một đứa nhỏ đáng thương như nhi thần thì có thể khi dễ ai được chứ?"Trước kia nếu Hoàng đế nói như vậy thì Nguyên Tuấn chỉ biết an phận xin lỗi, thành thành thật thật ngồi một bên. Nhưng lần này thì khác, hắn ủy khuất kể lể: "Phụ hoàng cũng không thể bất công, nhi thần còn oan hơn Đậu Nga. Ngài xem có thể trách nhi thần sao? Rõ ràng là nhi thần có lòng tốt. Nếu ngài trách nhi thần thì thật là nhẫn tâm."Hoàng đế chỉ biết câm nín.Nguyên Tuấn lại nói: "Đệ có lòng tốt cho những người bên cạnh nghỉ ngơi, để năm mới bọn họ có thể ra ngoài vui chơi cho khuây khỏa. Vậy mà các huynh lại suy nghĩ quá nhiều, thật khiến đệ cảm thấy phiền muộn."Hoàng đế nhướng mày: "Người cô đơn như Bạch Viễn cũng cần ngày nghỉ sao?"Nguyên Tuấn nghiêm trang: "Người càng cô đơn thì càng cần có kỳ nghỉ. Nếu không có nhiều ngày nghỉ thì làm sao có thể tìm được mùa xuân thứ hai?""Phốc!" Không biết ai lại phun.Vẻ mặt Hoàng đế vi diệu: "Bạch Viễn muốn tìm kiếm mùa xuân thứ hai?"Nguyên Tuấn: "Tại sao Bạch lão sư lại không được động tâm? Hơn nữa qua năm mới là đầu xuân, mùa xuân là mùa khiến người khác tâm tình xao động."Hoàng đế: "..."Những người khác: "...""Được rồi, chớ có nói bậy, đã lâu trẫm không gặp Bạch Viễn, ngươi bảo hắn tiến cung yết kiến trẫm."Nguyên Tuấn: "Bẩm phụ hoàng, không được."Hắn ăn ngay nói thật: "Hiện tại lão sư không có ở kinh thành, ngài ấy đã ra ngoài du lịch, nếu không nhi thần đã không nói tâm tư ngài ấy đang xao động. Người thật sự không có ở đây."Hoàng đế: "Trước đó vài ngày các ngươi cùng nhau hồi kinh, thân thể hắn không phải rất suy yếu sao, không tịnh dưỡng liền một mình rời kinh?"Nguyên Tuấn gật đầu: "Lão sư thật sự không có ở kinh thành, nếu ngài ấy ở kinh thành thì con sẽ bị sét đánh thành pháo hoa để giúp vui cho phụ hoàng.""Đêm giao thừa không được nói nhảm." Hoàng đế cau mày.Nguyên Tuấn: "Bởi vì nhi thần nói thật, nên mới dám thề thốt như vậy."Hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, phụ hoàng đều an bài người theo dõi bọn họ.Chẳng qua, phụ hoàng lại không biết người hồi kinh không phải Bạch Viễn lão sư, mà là Túc Ninh.Còn việc Túc Ninh định làm gì thì Nguyên Tuấn không hề muốn biết.Thật ra không cần nghĩ cũng biết người này muốn làm chuyện lớn. Lúc đầu, người này thiêu rụi tài liệu của tổ chức sát thủ còn lan truyền tin tức này khắp nơi đã khiến toàn bộ kinh thành chấn động. Hiện giờ, sợ là sẽ làm ra chuyện còn lớn hơn nữa.Hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Túc Ninh sẽ làm được.Có một vài người nhìn thì bình thường nhưng thật ra lại là kẻ điên.Ai dám nói những kẻ điên rồ làm việc sẽ không thành công?Đương nhiên là không!Chỉ là những việc này không hề có quan hệ với một Cửu hoàng tử vô tội như hắn.Đương nhiên hắn cũng rất vui khi Túc Ninh trừ khử được tổ chức sát thủ.Ai bảo tổ chức sát thủ đắc tội với hắn làm gì."Phụ hoàng, lần này Bạch tiên sinh rời đi cũng chưa nói bao lâu sẽ trở về."Hoàng đế: "A."Nguyên Tuấn lập tức nhấc tay: "Nhi thần xin thề..."Hắn chưa kịp nói hết thì đã bị cắt ngang: "Không cần thề."Cửu hoàng tử: "Được rồi."Hắn rất biết nghe lời nên liền thu tay lại.Những hoàng tử khác thấy cảnh này đều cảm thấy ngứa răng.Thoạt nhìn Nguyên Tuấn không hiểu chuyện lại hành động tuỳ ý không tuân theo quy củ, nhưng điều này lại khiến Hoàng đế dường như dễ dàng chấp nhận hắn hơn. Ông ta không trách tội mà chỉ khoát tay nói: "Khi nào hắn hồi kinh thì bảo hắn đến gặp trẫm.""Vâng!""Khởi bẩm bệ hạ, đã đến giờ bắn pháo hoa."Hoàng đế: "Khởi giá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận