Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 302:

Chương 302:
Chương 302:
Tuy rằng Chân Minh Châu chỉ mới quen biết Quan Hân vào ngày hôm qua, nhưng lại rất ngưỡng mộ cô ấy.Đây là sự khác biệt giữa nam và nữ; như nhóm người Từ Nhất Ninh, bọn họ không biết những gì Quan Hân đã trải qua, chỉ nhìn thấy cô ấy hái quả độc liền cho rằng người phụ nữ này không dễ chọc, cũng không thể đến gần, nhưng Chân Minh Châu lại rất thích Quan Hân, cảm thấy người này ghét cái ác như kẻ thù.Không báo thù những người đã hại chết cha mẹ mình thì còn là con người sao?Vì thế, Chân Minh Châu cảm thấy Quan Hân làm không sai, nếu là cô thì có lẽ cô sẽ làm càng mạnh tay hơn.Vì trên núi có lão hổ nên bọn họ không dám đi lại lung tung, chỉ đi loanh quanh, cây cối trong rừng vô cùng tươi tốt, có nhiều cây cao chót vót. Chân Minh Châu nhìn lên, cảm thấy nếu có ai nói với cô ở đây là thế giới tu tiên thì chắc cô cũng sẽ tin.Tất nhiên là trên đời này làm gì có chuyện đó.Quả nhỏ có độc không còn nhiều, Quan Hân hái xong liền nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng tìm không thấy, ngược lại ngẫu nhiên phát hiện một mảnh nho dại.Quan Hân: "Ở đây có nho."Chân Minh Châu lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Hái xuống, mau hái xuống, tôi muốn ủ rượu nho."Thật ra, trước đây ba cô thường xuyên ủ rượu nho, cô đứng một bên quan sát ít nhiều cũng học được một chút.Chân Minh Châu: "Chúng ta có thể ủ rượu nho để uống."Dù chưa uống qua rượu nho nhưng nghe tên gọi thì mọi người cũng đã hiểu.Mọi người nhanh chóng tiến lên hỗ trợ, những chiếc giỏ nhỏ được mang theo cuối cùng cũng đã có thế phát huy công dụng.Chân Minh Châu cảm khái: "Nơi này cũng không tồi.""Đúng vậy, chẳng trách cha tôi lại thích cuộc sống nhàn vân dã hạc, nếu có thể sinh sống ở một nơi như thế này tôi cũng rất vui." Từ Nhất Ninh thở dài.Hắn tò mò hỏi: "Bà chủ, trước khi chúng tôi rời đi, rượu nho đã có thể uống được chưa?"Chân Minh Châu: "Ai biết khi nào hai người rời đi? Tôi cũng không dám chắc, nhưng nếu khi hai người rời đi rượu nho vẫn chưa thể uống được thì tôi có thể mua một ít làm quà tặng cho hai người."Từ Nhất Ninh lập tức vui vẻ, nói: "Tôi biết bà chủ là người trượng nghĩa nhất, chúng ta đã ước định rồi đấy, tôi nhất định phải nếm thử hương vị của rượu nho."Chân Minh Châu tò mò hỏi: "Các người chưa từng uống rượu nho sao?"Từ Nhất Ninh lắc đầu: "Chưa từng."Hai người trao đổi một lúc thì Chân Minh Châu phát hiện rượu họ uống dường như nồng độ không cao lắm.Chân Minh Châu: "Tôi cũng có thể lấy mấy món ăn kèm cho các cậu ăn thử.""Được nha."Từ Nhất Ninh và Văn Khâm rất cao hứng, bọn họ đều là nam tử, ít nhiều gì cũng thích uống một hai ly.Chân Minh Châu: "Có rất nhiều loại rượu khác nhau, để tôi phổ cập kiến thức cho các cậu."Nói đến đây đột nhiên cô a lên một tiếng, chỉ về nơi cách đó không xa: "Đó là cái gì?"Mọi người đều nhìn theo tầm mắt cô, lúc này Quan Hân lên tiếng: "Linh chi!"Cô ấy nhìn Chân Minh Châu với ánh mắt kinh ngạc.Chân Minh Châu kích động: "Linh chi?""Đúng vậy, chúng ta nhanh đào nó lên."Chân Minh Châu: "Ôi mẹ ơi, giàu to rồi."Thật sự cô không nghĩ đến chỉ tuỳ tiện ra ngoài đi dạo lại thu hoạch được nhiều như vậy, đúng là không thể ngờ.Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy mình đúng là cô gái được trời cao lựa chọn.Lúc này, Chân - được trời cao lựa chọn - Minh Châu đang cùng mọi người cẩn thận linh chi, Quan Hân quả nhiên không hổ là trong nhà mở tiệm thuốc, hiểu biết rất rõ những chuyện này."Đào linh chi phải thật cẩn thận, mọi người nhìn tôi làm trước, nếu về sau lại phát hiện thứ này trong rừng thì có thể đào nó lên theo cách tôi hướng dẫn."Chân Minh Châu: "Được."Chân Minh Châu kích động, cảm thấy mình vô cùng may mắn, nhìn thấy từng động tác của Quan Hân, gương mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên vì vui vẻ.Dù rất phấn khích nhưng Chân Minh Châu vẫn luôn chú ý đến homestay nhà mình, hiện tại ở homestay không có ai cả nên cô rất lo sự, nếu chẳng may homestay đột nhiên biến mất thì cô không thể quay về.Tuy rằng ở cổ đại không khí trong lành, nhưng Chân Minh Châu cảm thấy thỉnh thoảng ra ngoài hít thở một chút thì được, còn nếu sinh sống lâu dài ở cổ đại thì đúng là làm khó cô rồi.Tuyệt đối không được.Do đó, dù cô đang rất vui vẻ dạo chơi ở cổ đại nhưng vẫn luôn cảnh giác.Đúng lúc này, Túc Ninh đặt tay lên vai Chân Minh Châu, Chân Minh Châu quay lại nhìn anh: "Có chuyện gì vậy?"Túc Ninh: "Cô không cần lo lắng, tôi vẫn luôn quan sát căn nhà."Chân Minh Châu liền hiểu ra anh đang nói chuyện gì, cô nở nụ cười rạng rỡ, nói: "Tôi biết rồi."Cô ho khan một tiếng, sau đó lại cúi đầu nghiêm túc quan sát từng động tác của Quan Hân.Bọn họ ra ngoài khá lâu, lúc trở về cũng đã qua thời gian ăn cơm trưa, nhưng vì hôm nay thu hoạch rất khá nên mọi người vui vẻ ngâm nga vài điệu nhạc.Đương nhiên, Quan Hân là ngoại lệ, nhưng dù vậy cô ấy không xụ mặt phá đám, chỉ là gương mặt không có chút biểu cảm gì mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận