Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 375:

Chương 375:
Chương 375:
Chân Minh Châu không biết những việc mà Lý Quế Hoa vừa, nên khi nghe xong cảm thấy có chút buồn cười.Lý Quế Hoa: "Nhà tôi như thế này, nhưng nhà người khác thì ngược lại. Cô biết Thạch gia thôn đúng không?"Chân Minh Châu gật đầu: "Là quê nhà của Tiểu Thạch Đầu."Cô cũng không ngại khi nhắc đến Tiểu Thạch Đầu.Lý Quế Hoa cũng biết chuyện này, tiếp tục nói: "Không phải trước đó có tin đồn rằng Tiểu Thạch Đầu được một vị quan đưa đi hay sao? Có người còn nói vị quan kia sẽ quay về trả thù? Nhà đó vô cùng sợ hãi, còn bên phía thông gia vì muốn bảo toàn bản thân mà đi báo quan."Chân Minh Châu: "Chuyện này tôi có nghe nói, tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?"Cô cũng rất tò mò nha.Lý Quế Hoa: "Cuối cùng nhà bọn họ dùng tiền cứu hai đứa con ra ngoài, dù gì cũng không chứng cứ.""Nhưng gia đình này cũng tan rã, lúc ấy cũng đã tiêu hết của cải, nhưng số tiền này chính là do Thạch tú tài kiếm được, nếu không nhà đó toàn những kẻ lười biếng thì có thể tích cóp được cái gì? Đến con cái nhà mình còn không nuôi nỗi. Sau khi Thạch lão nhị và Thạch lão tam về nhà thì bọn họ liền phân gia. Hiện tại hai vợ chồng già không ai quan tâm, không nhà nào nuôi dưỡng bọn họ. Nghe nói hai người bọn họ ở tại một túp liều nhỏ trong thôn, với thời tiết khắc nghiệt như thế này không biết bọn họ có thể qua được mùa đông năm nay hay không. Thôn trưởng của Thạch gia thôn cũng quản vài lần, nhưng nói thật bọn họ không đáng được thương hại. Thôn trưởng dẫn bọn họ đi tìm những người trong tộc, muốn giúp bọn họ đòi lại công đạo, kết quả còn bị hai vợ chồng già mắng là xen vào việc của người khác."Chân Minh Châu trừng to mắt: "Ngoạ tào?"Lý Quế Hoa: "..."Chân Minh Châu che miệng: "Quên những lời thô tục mà tôi vừa nói đi, chỉ là tôi quá khiếp sợ."Lý Quế Hoa hiểu rõ nên gật đầu, nói: "Thật ra lúc ấy là như thế này, thôn trưởng răn dạy bảo hai nhà kia phải phụng dưỡng cha mẹ, ngược lại bị hai vợ chồng già mắng chửi, bọn họ khăng khăng không muốn liên lụy con trai mình mà tự đi đến từng nhà hoá duyên, còn nói dù gì cũng là người trong cùng thôn nên ít nhiều gì mỗi nhà cũng sẽ cho bọn họ một chút thức ăn. Nhưng ai lại nghe lời bọn họ nói. Tuy rằng năm nay không cực khổ như năm trước, nhưng cuộc sống cũng không quá tốt. Gần đây, những thôn lân cận ngày càng khấm khá hơn cũng là nhờ mua bán với vị Túc công tử này. Mọi người vất vả lắm mới khá hơn một chút, ai rãnh mà quan tâm đến bọn họ. Hơn nữa, dù có tiền cũng mặc kệ, bọn họ cũng không phải không có con. Trước kia không phải luôn miệng nói nuôi dưỡng con trai để về sau bọn họ phụng dưỡng hay sao? Hiện tại lại nói không muốn liên lụy đến con trai mà muốn sống nhờ người khác. Lương thực cũng không phải từ trên trời rơi xuống."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Thật là không biết xấu hổ.""Đúng vậy."Lý Quế Hoa cũng không nghĩ đến trên đời này có người như vậy."Thạch lão nhị và Thạch lão tam sau một thời gian chịu cảnh lao tù khiến thân thể bị hư tổn, nhiều lúc đi đường còn thở dốc, người cũng không có tinh thần, cuộc sống trong nhà đều phải dựa vào phụ nữ. Trước kia, hai cô con dâu nhà này quá kiêu ngạo, mọi việc trong nhà đều ném cho đại tẩu, nhưng không bao lâu lại bức tử cô ấy. Dù bọn họ không làm nhưng cũng là đồng lõa. Hiện tại thì sao, chuyện gì cũng phải tự mình làm. Nhưng hai cô con dâu nhà này xem như cũng có thể xã giận. Trước kia dù mọi việc đều được ném cho đại tẩu nhưng bọn họ cũng bị mẹ chồng chèn ép không ít, dù gì Thạch bà tử cũng là người khắc nghiệt. Hiện tại thì hay rồi, nam nhân hư nhược đánh không lại nữ nhân, hai nhà này đều do hai cô con dâu làm chủ, hai vợ chồng Thạch bà tử muốn đến thăm con trai và cháu trai cũng không được. Người ở Thạch gia thôn đều nói hai người bọn họ bất hiếu, nhưng sao những người đó không nghĩ nếu hai vợ chồng Thạch bà tử là người tốt thì sao có kết cuộc như hôm nay? Đáng đời, cũng có không ít người nói Thạch bà tử không biết dạy dỗ con cái nên mới có kết cục như ngày hôm nay."Chân Minh Châu: "Thạch lão đầu và Thạch bà tử thật đáng giận. Nhưng cũng xem như là ở ác gặp dữ."Lý Quế Hoa: "Đúng vậy."Sau đó cô ấy do dự một chút rồi thấp giọng hỏi: "Tiểu Thạch Đầu... thằng bé vẫn còn sống chứ?"Chân Minh Châu cười, nói: "Thằng bé vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt."Lý Quế Hoa không quen biết Tiểu Thạch Đầu, nhưng người Thạch gia bị như vậy, cô ấy cũng cảm thấy cao hứng thay thằng bé.Lý Quế Hoa: "Như vậy là tốt rồi, tôi rất thích những câu chuyện như vậy, thiện có thiện báo, ác có ác báo."Chân Minh Châu: "Chị cũng là người tốt."Lý Quế Hoa đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Nào có."Chân Minh Châu: "Đương nhiên chị là người tốt, chị cảm thấy nơi này chỉ là địa phương bình thường hay sao?"Lý Quế Hoa lập tức lắc đầu, cô ấy khẳng định nơi này không phải bình thường.Nếu nơi này chỉ là một nơi bình thường, thì những nơi khác đều không bình thường.Chân Minh Châu mỉm cười: "Nơi này không phải bất kỳ ai cũng có thể đến, một số người vì lý do nào đó mà được đưa đến đây. Nhưng chị lại có thể tự mình đến đây thì nhất định là một người tốt. Tôi biết chị là người lương thiện."Lý Quế Hoa ngây người, ngay sau đó khẽ nở nụ cười.Chân Minh Châu: "Do đó mỗi khi chị gặp chuyện tôi cũng không hỏi nhiều mà sẽ ra tay giúp đỡ. Đây cũng xem như là ở hiền gặp lành."Lý Quế Hoa vô cùng cảm động...
Bạn cần đăng nhập để bình luận