Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 76: Thăm Dò Lẫn Nhau 3

Chương 76: Thăm Dò Lẫn Nhau 3
Chương 76: Thăm Dò Lẫn Nhau 3
Chân Minh Châu không hiểu được nỗi thống khổ của tên đầu trọc. Sau khi ăn xong cô liền ra ngoài tiêu thực thì thấy thị vệ Trương Lực đang vận động ở trong sân, cũng là vì ăn nhiều nên muốn tiêu thực. Chân Minh Châu thấy vậy, bèn tò mò đứng một bên xem náo nhiệt.Trương Lực dần mặt đỏ...Đừng nói là hắn, bất kỳ ai chỉ cần bị một cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm đều sẽ ngượng ngùng.Hơn nữa, trong mắt hắn thì cô gái trước mặt là một tiểu tiên nữ.Vì thế, hắn nhanh chóng hô to rồi bắt đầu biểu diễn quyền cước.Bạch Viễn: Cửu hoàng tử nhà ông ở đây lâu như vậy mà không động xuân tâm đúng là định lực vững vàng hiếm thấy. Ông hơi nhướng mày, khóe miệng cong congChân Minh Châu tò mò nhìn Trương Lực: "Anh là thị vệ đúng không?"Trương Lực lập tức dừng lại, ngượng ngùng gật đầu, sau đó lại ừ một tiếng.Chân Minh Châu càng thêm tò mò: "Vậy anh lợi hại như thế nào? Có thế lập tức bay lên nóc nhà sao?"Trương Lực nói: "Lập tức nhảy lên là không có khả năng, nhưng có trợ lực nên tôi có thể nhảy lên nóc nhà một cách nhẹ nhàng.Hắn lập tức biểu diễn cho Chân Minh Châu xem, quả nhiên đúng như lời hắn nói là hắn có thể nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà. Chỉ cần chạm nhẹ vào bệ cửa sổ, nhảy mấy bước liền vững vàng đứng trên mái hiên bên cạnh.Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn qua, há hốc mồm kinh ngạc, sau đó nói: "Quả nhiên lợi hại."Trương Lực... lại đỏ mặt."Vậy đi xuống thì sao?"Trương Lực nhìn thoáng qua độ cao liền thả người nhảy xuống.Chân Minh Châu kinh ngạc hô lên, khi hắn vững vàng tiếp đất, cô lại yên lặng giơ ngón tay cái lên.Sắc mặt Trương Lực càng đỏ hơn.Chân Minh Châu đi đến, tò mò hỏi: "Anh nói thử xem nếu có người công kích tôi... thì tôi..."Vừa nhìn liền biết người này cũng không phải gối thêu hoa, vì thế Chân Minh Châu đương nhiên là muốn tranh thủ thời gian học tập một chút. Nếu có thể học một hai chiêu cũng rất tốt nha. Đừng nghĩ cô nhìn giống cá mặn, nhưng cá mặn cũng có nhiều loại.Chân Minh Châu là dạng cá mặn có sức mạnh học tập. Đương nhiên, đây cũng là vì không có người trông cậy vào.Vu Thanh Hàn không ở đây, chính cô phải tự giải quyết mọi chuyện, ai biết người đến là dạng người nào. Cho nên cô rất vui nếu có thể học tập được vài chiêu võ thuật.Vì thế, chuyện Vu Thanh Hàn "bị buộc rời đi" thật ra đối với Chân Minh Châu cũng không phải là chuyện gì xấu. Nếu Vu Thanh Hàn còn ở đây, việc đón tiếp những "người khách" này sẽ rơi vào tay anh, Chân Minh Châu càng sẽ không chủ động muốn học võ.Nhưng hiện tại thì chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì thế cô liền nghĩ đến việc học võ.Chân Minh Châu bắt chước một vài động tác của Trương Lực.Hơn nữa, cô còn rất hiếu học, nói ra suy nghĩ của mình: "Tuổi của tôi còn có thể học võ không?"Trương Lực nhìn Chân Minh Châu, nói: "Tuổi của cô có chút muộn, bất quá nếu muốn tập võ để thân thể thêm khỏe mạnh thì vẫn được. Đương nhiên nếu cô chỉ cần vài chiêu phòng thân thì có thể học. Tiên tử không chê thì tôi có thể dạy cô vài chiêu."Ánh mắt Chân Minh Châu sáng lên, cao hứng nói: "Được nha, cảm ơn anh."Trương Lực đỏ mặt, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Nếu tiên tử nghiêm túc học tập thì có thể, vì tôi chỉ ở lại đây thời gian ngắn nên chỉ có thể chỉ dạy một chút."Chân Minh Châu gật đầu thật mạnh: "Tôi sẽ nghiêm túc học tập."Hai người nhanh chóng tập luyện một vài động tác. Bạch Viễn đang ngồi trên ghế đá trong sân theo dõi động tác của bọn họ, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó lên tiếng: "Bà chủ."Chân Minh Châu nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"Ông nói: "Có thể học tập nhưng đừng để bị thương."Chân Minh Châu đáp ứng, sau lại cười nói: "Cảm ơn đã quan tâm."Bạch Viễn bật cười, chỉ lắc đầu mà không nói thêm gì, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Chân Minh Châu. So với nơi thần bí này thì ông lại tò mò về chủ nhân nơi này hơn. Rốt cuộc thì phải là nhân tài như thế nào mới có thể mở một quán trọ thần bí ở đây.Thật ra, ông không giống người khác nghĩ cô là tiên nữ. Ông cảm thấy Chân Minh Châu không phải. Nếu thật sự là tiên nữ sẽ không cần ăn uống, càng không cần học võ phòng thân.Tuy nhiên, dù cô không phải tiên nữ nhưng cũng không giống với bọn họ.Bạch Viễn vẫn luôn nhìn Chân Minh Châu, khiến Nguyên Tuấn hơi nhíu mày, nhịn không được phải lên tiếng hỏi: "Lão sư nhìn cái gì vậy?"Bạch Viễn nhướng mày, nói: "Ta chỉ là tùy ý nhìn một cái mà thôi."Nguyên Tuấn không nói gì.Lúc này, hắn cũng không về phòng tiếp tục xem phim, ngược lại là dựa người vào bàn, lười biếng nhìn Chân Minh Châu.Hai người đều nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, thì làm sao cô không có cảm giác được?Chỉ là cô cảm thấy không sao cả, dù sao cũng đã quen rồi.Cô lớn lên xinh đẹp nên dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác, vì thế dù bị nhìn chằm chằm thì cô vẫn cảm thấy bình thường. Sự chú ý của cô đều đặt trên người Trương Lực.Cô cầm lấy cổ tay Trương Lực: "Nếu có người bắt lấy tôi thì tôi nên làm như thế nào?"Sắc mặt Trương Lực vừa mới khôi phục lại bình thường nháy mắt lại đỏ lên, hắn ho khan, cố gắng nói chuyện thật nghiêm túc: "Về phía trước, cô nhìn tôi làm mẫu.""Con người có một vài nhược điểm cô phải nhớ thật kỹ, nếu rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc thì tấn công vào những vị trí đó. Nhưng tôi không kiến nghị cô dùng vũ khí. Cô là con gái nên thể lực yếu, nếu như đụng phải nam nhân thì sẽ cô sẽ rơi vào thế yếu. Khi đó, vũ khí không chỉ không giúp được cô mà còn có thể bị người khác cướp đi. Ngược lại sẽ trở thành vũ khí của đối phương. Vì thế, hầu hết trong nhiều tình huống thì vũ khí sắc bén không thích hợp với nữ tử tay trói gà không chặt."Nguyên Tuấn ngồi một bên nói: "Nhưng ta nghe nói nữ sát thủ của tổ chức sát thủ trên giang hồ đều dùng vũ khí."Trương Lực bình tĩnh, nghiêm túc nói: "Bọn họ là nữ sát thủ, tiên tử không phải. Bọn họ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên không giống nhau. Hơn nữa, đôi lúc vũ khí không chỉ được dùng để tấn công người khác mà còn để tự kết liễu bản thân, nên thuộc hạ tin tưởng là tiên tử không cần dùng đến."Chân Minh Châu líu lưỡi nói: "Đương nhiên, chết tử tế không bằng được sống nha."Vẫn là hiện đại tốt hơn, cổ đại thật quá nguy hiểm. Đụng một cái liền giết người chẳng khác gì giết gà.Cô đúng là không thể đi ra bên ngoài, nếu không sẽ có thể xong đời.Chân Minh Châu: "Đến, anh dạy tôi mấy chiêu đi, tôi thấy anh cũng quá lợi hại. Anh là người có võ nghệ tốt nhất mà tôi đã gặp."Cô khen người khác không hề kiêng dè, ngược lại rất nhiệt tình và thẳng thắn.Khen đến nỗi Trương Lực cảm thấy ngượng ngùng. Hắn gãi đầu, nói: "Kỳ thật võ nghệ của tôi chưa phải là tốt nhất."Chân Minh Châu trợn to mắt: "Còn có người lợi hại hơn anh sao?"Trương Lực nghiêm túc: "Đó là đương nhiên, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên."Hai người liên tục trò chuyện, mặc dù Chân Minh Châu học võ, nhưng vẫn kín đáo nói mấy lời khách sáo, chủ yếu là vì muốn biết nhiều hơn về những chuyện bên ngoài. Mà Trương Lực lại là đại diện cho một giai tầng khác, vì thế Chân Minh Châu muốn tâm sự với hắn nhiều hơn.Nếu so sánh thì Chân Minh Châu có vài phần đề phòng với người tên Bạch Viễn, vì người này nhìn qua liền biết rất khôn khéo. Theo thói quen thì cô thích qua lại với những người như Trương Lực hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận