Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 67: Chuyển Biến Lớn 4

Chương 67: Chuyển Biến Lớn 4
Chương 67: Chuyển Biến Lớn 4
Thật ra, thời gian cô cùng giáo sư Vu chung đụng không dài, nhưng vẫn có thể cảm nhận được giáo sư Vu là người khá tốt. Tuy rằng người này nói chuyện có hơi ấu trĩ nhưng bản tính không tồi."Mặc dù anh không tiếp tục ở lại đây nhưng vẫn phải hỗ trợ tôi."Vu Thanh Hàn cười sang sảng: "Chuyện này là đương nhiên, tôi còn là tổ trưởng tổ hậu cần của cô mà.""Vậy anh vẫn ở trong thôn..."Vu Thanh Hàn: "Tôi sẽ không lưu tại trong thôn làm bác sĩ, mà sẽ quay về đại học tiếp tục dạy học. Chủ yếu cũng là để bảo vệ tôi, đồng thời lãnh đạo hy vọng tôi có thể cách xa homestay một chút, như vậy ảnh hưởng hẳn sẽ được giảm xuống. Nhưng tôi vẫn còn phụ trách việc này nên cô có thể liên hệ với tôi khi cần. Ở đây nếu phát sinh vấn đề gì thì liên hệ với nhóm người Triệu Xuân Mai."Chân Minh Châu: "Tôi hiểu rồi."Vu Thanh Hàn tiến lên nhẹ nhàng ôm cô: "Phải tự chăm sóc tốt bản thân mình."Chân Minh Châu gật đầu: "Tôi biết, cảm ơn anh đã quan tâm."Vu Thanh Hàn bật cười: "Cố lên!"Vu Thanh Hàn đến và đi đều vội vàng. Việc anh đến rồi đi trong thời gian ngắn ngủi này khiến cuộc sống của Chân Minh Châu quay về xuất phát điểm, nhưng không phải là không có ý nghĩa gì. Ít nhất, điều này có thể chứng minh Chân Minh Châu là độc nhất vô nhị.Chỉ mình cô có thể ở lại nơi này.Vu Thanh Hàn rời đi đối với Chân Minh Châu cũng không phải là chuyện xấu. Con người Chân Minh Châu chính là thích làm cá mặn. Nếu có người ở đây, đặc biệt là người có tính tình giống mẹ già như Vu Thanh Hàn thì cô sẽ tự giác giao nhiều việc cho anh để bản thân được thoải mái hơn.Điều này chính cô nhìn ra được khi A Cửu xuất hiện, đến khi người Lý gia đến đây thì càng biểu hiện rõ ràng hơn.Nhưng hiện tại Vu Thanh Hàn đi rồi, Chân Minh Châu không còn ai có thể thương lượng, mọi việc phải dựa vào chính mình nên lập tức hăng hái hơn.Hơn nữa, vì không thể dựa vào người ngoài nên công việc của Chân Minh Châu càng thêm bận rộn.Đã hai ba ngày A Cửu không nhìn thấy Vu Thanh Hàn, nhịn không được hỏi: "Bà chủ, Vu thần y đâu?"Chân Minh Châu cố ý hỏi lại: "Vu thần y? Ai là Vu thần y?"Nguyên Tuấn cảm thấy nghẹn họng, nhưng vẫn hỏi lại: "Là Vu thần y đó, anh ấy không đến sao?"Thấy dáng vẻ khẩn trương của A Cửu, Chân Minh Châu không nhịn được bật cười, sau đó bình tĩnh nói: "Sau này Vu thần y sẽ không đến đây nữa, anh ấy đi vân du rồi."Nguyên Tuấn kinh ngạc há hốc mồm: "A?"Cô đánh giá Nguyên Tuấn, nhỏ giọng hỏi: "Rốt cuộc là có ai đến tiếp ứng cho anh không?"Sao mãi vẫn không thấy người đâu.Nhóm người Lý Quế Hoa đến rồi đi cũng không thấy ai đến tìm A Cửu.Nguyên Tuấn lặng thinh, cảm thấy chua xót trong lòng.Theo lý thuyết, nếu hắn bỏ mạng thì thuộc hạ của hắn cũng không thoát được vận mệnh chôn cùng. Vì thế dù biết nơi này là Mãnh Hổ Lĩnh cũng sẽ có người đến tìm hắn.Chỉ là hiện tại không có ai đến.Hắn lắc đầu: "Tôi cũng không biết."Chân Minh Châu: "Nếu vết thương bình phục hẳn anh phải rời đi đó."Nguyên Tuấn nhanh chóng gật đầu, nói: "Tôi biết."Sau đó lại phiền muộn: "Nếu biết Vu thần y đi vân du, tôi có thể đi cùng anh ấy."Chân Minh Châu: "Đừng có nằm mơ, anh ấy sẽ không mang theo người khác đâu. Tốt nhất anh nên cầu nguyện thuộc hạ của mình nhanh đến đây, tôi còn muốn giao tên đầu trọc cho mấy người, nuôi hắn cũng tốn cơm vậy."Nguyên Tuấn nói không nên lời.Vu Thanh Hàn đột nhiên rời đi, nên rất nhiều chuyện sẽ có sự thay đổi. Cũng may nơi này chính là nhà của Chân Minh Châu nên cũng không có cảm giác không quen, ngược lại cô thích ứng rất nhanh.Tuy nhiên, A Cửu lại cảm thấy không quen. Không phải vì hắn có giao tình tốt với Vu thần y mà là chỉ như thói quen.Trong lòng Nguyên Tuấn hiểu rõ, ngoài mặt Vu thần y tuy rằng mạnh miệng nhưng lại làm người khác cảm thấy đáng tin cậy, hơn nữa lại có y thuật xuất sắc.Nếu có được một người y thuật xuất sắc như vậy ở bên cạnh sẽ mang lại cảm giác rất an toàn.Hơn nữa, nếu thật sự có người đến tìm hắn, vì lo lắng cho sự an toàn của hắn nhất định sẽ dẫn theo đại phu. Nói không chừng có thể học tập được một ít kiến thức, nhưng hiện tại người đã đi mất rồi, lấy gì để học hỏi.Đây là một cơ hội tốt lại hiếm gặp.Chân Minh Châu nhìn vẻ mặt ưu sầu của Nguyên Tuấn: "Không nghĩ đến tình cảm của anh và giáo sư Vu lại tốt như vậy."Nguyên Tuấn im lặng, cũng không thể nói như vậy được.Không biết có phải là do Chân Minh Châu cùng Nguyên Tuấn luôn miệng nhắc đến vì sao người giúp đỡ hắn còn chưa đến hay không, mà lúc này thuộc hạ của Nguyên Tuấn đã tìm kiếm hắn khắp nơi. Trong lòng bọn họ hiểu rõ, thời gian càng dài thì cơ hội tìm thấy càng xa vời.Chỉ là bọn họ biết không thể bỏ cuộc, sống phải thấy người chết phải thấy xác.Chính vì thế, dù biết Mãnh Hổ Lĩnh là nơi hung hiểm nhưng bọn họ không thể không đi vào.Mặc dù nơi này gọi là Mãnh Hổ Lĩnh, nhưng không chỉ có hổ mà còn có rắn, chuột, kiến nên đường đi rất gian nan. Người như bọn họ còn gặp không ít khó khăn nơi rừng sâu huống chi là hoàng tử, vì thế trong lòng mỗi người ngày càng trầm xuống.Cửu hoàng tử là người quyền quý, cẩm ý ngọc thực có người hầu hạ, sợ là không chịu nỗi.Nhưng bọn họ không thể không tìm. Chỉ cần còn một tia hy vọng cũng nhất định phải tìm được người.Cũng không biết nên nói vận khí của bọn họ là tốt hay không tốt, có lẽ là không tốt.Nhóm người Lý Quế Hoa tìm được homestay rất dễ dàng, nhưng thuộc hạ của Cửu hoàng tử đã lâu như vậy vẫn không tìm thấy. Tuy nhiên, vận khí của bọn họ cuối cùng cũng tốt lên.Bọn họ ngoài ý muốn tìm được gốc cây nơi Tiểu Thạch Đầu từng trú mưa, nơi đó tuy rằng đã bị sét đánh nhưng vẫn lưu lại một ít dấu vết.Không nghĩ đến hốc cây Tiểu Thạch Đầu từng trú mưa lại khiến bọn thuộc hạ của A Cửu chấn động.Con người luôn thích tưởng tượng, nên khi nhìn thấy dấu vết liền cảm thấy có thể có liên quan đến Cửu hoàng tử. Vì thế, họ nghiêm túc tìm kiếm thêm, thật không nghĩ đến là may mắn tìm được ám hiệu Nguyên Tuấn lưu lại.Trưởng hộ vệ nhìn thấy ám hiệu "Mạnh khỏe" được lưu lại suýt nữa khóc thành tiếng.Cửu hoàng tử mạnh khỏe nhưng hiện tại người đang ở đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận