Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 236:

Chương 236:
Chương 236:
Chân Minh Châu và Triệu Xuân Mai đi chầm chậm, cô cảm giác được hình như Triệu Xuân Mai có gì muốn nói.Quả nhiên, Triệu Xuân Mai liền hỏi: “Đám người nhà thiếu đạo đức của Tiểu Thạch Đầu hiện như thế nào rồi?”Nhắc đến chuyện này thì Chân Minh Châu liền nói: “Không phải ban đầu cháu có cho người truyền ra một số lời đồn sao? Thật ra việc này cũng không phức tạp hơn nữa cũng không làm gì nhiều. Vốn dĩ chỉ nghĩ hù dọa đám người đó, nhân tiện xả giận một chút. Không nghĩ đến sự việc phát triển ngoài ý muốn của cháu. Thạch gia nhị phòng và tam phòng trực tiếp đối đầu với nhau, bọn họ đều oán trách đối phương khiến mình mất cơ hội phát tài này. Hai nhà cũng oán trách cha mẹ mình. Việc đám người nhà họ Thạch cứ ba ngày lại đánh nhau một trận, mặt mũi người nào cũng bầm dập, miệng thì kêu gào đòi phân gia đã khiến cháu rất kinh ngạc; không ngờ còn có chuyện khiến cháu càng kinh ngạc hơn, đó là mấy người nhà ông ngoại Tiểu Thạch Đầu vì lời đồn này mà sinh bệnh nên không thể tham gia kỳ thi mùa xuân.”Triệu Xuân Mai: “...”“Hiện tại nhà này cũng cảm thấy bức xúc, cảm thấy Thạch đã gia liên lụy nhà bọn họ nên nháo lên muốn Thạch gia đền mạng chị con gái bọn họ, đồng thời một mực muốn tìm Tiểu Thạch Đầu. Gia chủ nhà này dù gì cũng là ông ngoại của Tiểu Thạch Đầu, với quan hệ này thì muốn gặp cũng không phải là không được. Vì vậy việc này nháo rất lớn, nhưng ông ta không phải thật sự quan tâm đến sự sống chết của Tiểu Thạch Đầu, mà chủ muốn tìm vị quan kia nhằm mưu lợi cho bản thân mà thôi.”Triệu Xuân Mai cười lạnh: “Đáng đời. Những kẻ này sẽ không có kết cục tốt.”Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy. Vì nhà mẹ đẻ Thạch thạch nương báo quan, nên hiện tại Thạch gia lão nhị và lão tam đều bị nhốt lại. Theo những lời Trương Lực nói thì Huyện thái gia không phải là loại người tham lam nhận tiền hại người, hơn nữa cũng có chút tôn kính đối với người đọc sách; Thạch gia hút máu người khác như vậy lại chẳng biết xấu hổ, cháu nghĩ chắc ông ấy cũng muốn cả giận. Vì chuyện này nháo rất lớn, Thạch gia gần như sắp mất đi một lớp da. Do Thạch nương tử là tự sát chết nên lão nhị và lão tam Thạch gia sẽ được thả ra. Tuy nhiên qua trận kiện tụng này thì Thạch gia cũng chỉ còn bốn bức tường.”“Đáng đời.”Chân Minh Châu gật đầu, cô cũng cảm thấy kết cục như vậy không hề quá với bọn họ.So với những việc bọn họ đã làm thì kết cục như vậy xem như đã nhận được sự khoan hồng của pháp luật.Chân Minh Châu: “Dì chờ cháu là vì muốn hỏi chuyện này sao?”Triệu Xuân Mai gật đầu: “Đúng vậy, dù sao chuyện này cũng là chuyện nhà của Tiểu Thạch Đầu. Tuy dì đã nhận nuôi thằng bé, nhưng lúc thằng bé đến đây đã được năm tuổi rồi, dì nghĩ nó vẫn nhớ rõ một số chuyện khi còn nhỏ nên muốn làm sáng tỏ sự việc. Đến khi thằng bé lớn lên dì sẽ nói thật với nó, cũng để thằng bé biết là thù đã được báo. Không để những kẻ ác sống một cách ung dung, thoải mái.”Chân Minh Châu gật đầu: “Đúng vậy.”“Dì cứ yên tâm, nếu bên kia có chuyện gì xảy ra sẽ có người báo với cháu, đến lúc đó cháu sẽ nói lại với dì.”Triệu Xuân Mai cười, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cháu.”Chân Minh Châu: “Đây là việc nên làm.”Giọng cô mang theo vài phần hờn dỗi: “Dì Triệu, nếu dì còn xém cháu như người ngoài thì cháu sẽ khóc cho dì xem.”Triệu Xuân Mai: “Đã lớn như vậy rồi còn làm nũng.”Chân Minh Châu nói một cách hợp tình hợp lý: “Thì sao ạ? Cháu chính là như vậy nha.”Triệu Xuân Mai mỉm cười, dù sao bà cũng đã nhìn Chân Minh Châu lớn lên, duỗi tay xoa đầu cô rồi nói: “Sắp đến tuổi lấy chồng rồi mà còn trẻ con như vậy.”Chân Minh Châu cạn lời, phiền muộn nhìn trời, hỏi: “Cháu gả cho ai bây giờ?”Vừa nghe cô nói vậy, Triệu Xuân Mai lập tức lên tinh thần, nói: “Cháu thấy Vu Thanh Hàn thế nào? Nếu cháu cảm thấy ổn thì dì sẽ sắp xếp một buổi gặp mặt chính thức cho hai người. Dì cảm thấy hai người các cháu trai tài gái sắc, rất xứng đôi với nhau.”Chân Minh Châu trừng to mắt, lập tức xua tay, dứt khoát từ chối: “Không cần đâu ạ, dì cũng rõ ràng mối quan hệ của bọn cháu mà còn nói như vậy.”Chân Minh Châu suy nghĩ, nghiêm túc giải thích: “Quan hệ giữa cháu và Vu Thanh Hàn khá tốt. Trên đời này thật sự có rất ít người khác phái có thể khiến cháu tin tưởng và dựa dẫm, nhưng Vu Thanh Hàn được xem như một trong số đó, cháu rất tín nhiệm anh ấy. Nhưng tín nhiệm không có quan hệ gì với tình yêu. Trong lòng cháu hiểu rõ, chúng cháu không thể phát triển thành mối quan hệ khác được. Cháu không muốn công việc và tình cảm lẫn lộn với nhau, nếu làm vậy cháu sợ mình sẽ mất lý trí. Con người giáo sư Vu rất tốt, nhưng nếu trở thành người yêu của nhau thì cảm giác rất lạ. Hơn nữa nếu bọn cháu không có kết thúc viên mãn thì công việc sẽ ra sao? Có lẽ nhìn cháu rất giống một người lý trí nhưng cháu dám khẳng định bản chất của cháu là một người khá cảm tính. Nếu thật sự cháu và anh ấy ở bên nhau sau đó lại chia tay, thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc. Nếu mỗi ngày phải nhìn thấy nhau thì sẽ rất phiền muộn, nên cháu không muốn phá vỡ mối quan hệ hài hoà ở hiện tại. Vì vậy cháu và Vu Thanh Hàn không thích hợp.”Triệu Xuân Mai: “A...”“Yêu cầu của cháu đối với người yêu và đồng nghiệp không giống nhau. Nếu thực sự yêu nhau mà cả tháng không thể gặp nhau một lần thì cháu nhất định sẽ buồn. Nhưng nếu chỉ là đồng nghiệp thì cháu thấy việc này không thành vấn đề. Bởi thế cháu thật sự không dám chắc chắn bọn cháu sẽ cùng nhau đi đến cùng. Nếu không có khả năng, thì cháu sẽ không phá vỡ mối quan hệ ban đầu. Dì hiểu ý cháu đúng không?”Triệu Xuân Mai: “Dù không hiểu thì sau khi nghe cháu nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy dì cũng đã hiểu.”Chân Minh Châu bật cười.Triệu Xuân Mai: “Thật ra cháu không phải là người cảm tính.”Chân Minh Châu: “Sao lại không phải?”Cô trừng to mắt: “Cháu biết bản thân mình là dạng người nào.”Triệu Xuân Mai: “Cháu xem đi, rõ ràng cháu rất bình tĩnh.”Hơn nữa, Triệu Xuân Mai đột nhiên phát hiện việc Chân Minh Châu bắt đầu cân nhắc lợi hại đã chứng tỏ cô thật sự không thích Vu Thanh Hàn.Nếu yêu nhau sẽ không cân nhắc lợi hại.Nhưng những lời này không cần thiết phải nói ra.“Được rồi, dì sẽ không lo chuyện bao đồng nữa.”Chân Minh Châu cười tủm tỉm, tự cổ vũ mình.“Cháu muốn tập trung vào công việc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận