Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 145: Tin Đồn Tình Cảm 5

Chương 145: Tin Đồn Tình Cảm 5
Chương 145: Tin Đồn Tình Cảm 5
Nhóm nhỏ bí mật đang thảo luận ngất trời, trong khi đó nhóm của lớp lại im phăng phắc, Chân Minh Châu không biết chuyện gì. Thế nhưng, Quả Cam Lớn có quan hệ không tồi với Chân Minh Châu lại không nhịn được, chạy đến chọc ghẹo cô.Chân Minh Châu thấy một cuộc gọi thoại liền nhấc máy: "Cam Cam? Có chuyện gì vậy?"Quả Cam Lớn do dự một chút, nói: "Chuyện kia... Có phải cậu đang yêu đương không?"Chân Minh Châu bật cười: "Tớ yêu đương với ai chứ?"Quả Cam Lớn: "Ví dụ như giáo sư Vu Thanh Hàn?"Chân Minh Châu sặc một tiếng, nói: "Vu Thanh Hàn? Cậu nói thật đấy à! Tớ sao có thể với thầy ấy chứ! Giáo sư Vu là cao nhân lạnh lùng cô gái nhỏ như tớ đây không xứng với thầy ấy. Hơn nữa, tính tình của thấy ấy người bình thường thật sự không chịu nổi đâu? Chẳng lẽ mỗi ngày đều nghe thầy ấy kể mấy câu chuyện cười lỗi thời sao?"Quả Cam Lớn: "Quả nhiên hai người rất quen thuộc, nếu không cậu sẽ không nói như vậy."Chân Minh Châu nghiêm túc giải thích: "Đúng là quan hệ của chúng tôi rất tốt, nhưng không phải tình yêu nam nữ gì cả.""Nhưng tin đồn hai người yêu nhau đã truyền khắp nơi, hiện tại có không dưới mười nhóm chat đang bí mật thảo luận việc hai người ở bên nhau."Chân Minh Châu khẳng định: "Không có, thật sự không có."Quả Cam Lớn: "Cậu đừng gạt tớ."Chân Minh Châu giơ lên ngón tay: "Tớ thề, hiện tại chúng tôi thật sự không có quan hệ yêu đương. Tớ không dám nói trước chuyện tương lai, nhưng hiện tại thật sự không có."Quả Cam Lớn: "... Ồ."Chân Minh Châu: "Thật sự... Cậu chờ một chút, là giáo sư Vu gọi đến, tớ cúp điện thoại trước. Mọi người a, lại tung tin đồn linh tinh cho xem."Cô nhanh chóng cúp điện thoại, Quả Cam Lớn lầm bầm: "Này... như vậy còn nói không có quan hệ gì sao?"Chân Minh Châu: "Giáo sư Vu a."Vu Thanh Hàn: "Cô nói chuyện không khác gì mấy người hát tuồng."Chân Minh Châu: "Chúng ta bị mọi người hiểu lầm, bạn học tôi đều cảm thấy hai chúng ta đang yêu đương..."Vu Thanh Hàn: "Cô nói chuyện đứng đắn một chút nha, chúng ta là bạn bè thân thiết không phân biệt sang hèn."Chân Minh Châu: Đến giờ mà anh vẫn còn tâm trạng nói đùa sao, nhưng sự thật chứng minh đúng là như vậy.Vu Thanh Hàn không quan tâm, nói: "Miệng mọc trên người bọn họ, chúng ta có thể làm gì? Hơn nữa, chuyện này cũng không quá quan trọng; cô đang ở Ly Sơn, chỉ cần cô không xuất hiện thì ai sẽ nhắc đến chuyện này mỗi ngày? Tin tức của mấy ngôi sao nổi tiếng cũng chỉ ba ngày là hạ nhiệt, huống chi là cô."Chân Minh Châu: "Anh nói cũng có lý."Vu Thanh Hàn bật cười: "Đừng suy nghĩ quá nhiều."Chân Minh Châu: "Tôi hiểu. À đúng rồi, anh tìm tôi có việc gì?"Vu Thanh Hàn: "Không phải tôi biết cô gặp đả kích nên điện thoại an ủi một chút sao?"Chân Minh Châu: "Anh đúng là chuyện gì cũng biết."Vu Thanh Hàn: "Thật ra là giáo sư Điền đến tìm tôi, ông ấy muốn nhờ vào quan hệ của tôi xem có thể thuyết phục cô giới thiệu cao thủ cho ông ấy làm quen có được không."Chân Minh Châu cười khan: "Ha ha."Vu Thanh Hàn: "Đương nhiên, tôi không đồng ý. Dù sao tôi cũng muốn bảo vệ bạn gái tin đồn của mình."Chân Minh Châu: "Một chút cũng không cảm thấy được an ủi."Vu Thanh Hàn: "Nhưng nên an ủi, thì vẫn an ủi một chút."Chân Minh Châu: "Tôi đúng thật là nên cảm ơn anh."Vu Thanh Hàn bật cười: "Giọng điệu của cô nghe có vẻ không được vui lắm. Tôi đã ăn ủi cô rồi, bây giờ chúng ta nói đến chuyện khác."Chân Minh Châu: "Chuyện gì?"Vu Thanh Hàn: "Tối nay chuyến bay của tôi sẽ đến Ly Sơn, đến khi trời mưa hay có tuyết rơi thì sẽ rời đi. Trong lúc đó, tôi sẽ sử dụng máy bay không người lái để dò đường, sau đó xác định tuyến đường mà chúng ta muốn lắp đặt container. Cố gắng hoàn tất mọi việc."Chân Minh Châu không yên tâm, nói: "Anh sẽ đến đây sao? Nhưng không phải anh có vấn đề..."Vu Thanh Hàn: "Đúng vậy, nếu tôi ở chỗ cô trong thời gian dài đúng là có chút vấn đề, nhưng lúc này cũng không thể cử người khác đến. Tuy tôi mở cửa khung cảnh bên ngoài là cổ đại, nhưng tôi đến vẫn tốt hơn so với người khác. Chỗ cô không thể vĩnh viễn chỉ có mình cô bận rộn làm hết mọi việc, ngẫu nhiên cần có người hỗ trợ; nhưng cũng không thể mỗi lần lại sắp xếp một người khác nhau, hơn nữa việc này cần bảo mật tuyệt đối. Mặc khác, chúng tôi cũng không thể luôn sắp xếp người ở chỗ cô. Hơn nữa, nếu người đó cũng có phản ứng như tôi thì sao. Thay vì khiến nhiều người cảm thấy bất an, thì để tôi tự mình đến đó. Dù sao thì tình huống của tôi cũng không thể tệ hơn được nữa; ngoài ra, tôi không chỉ thông thạo mọi việc mà còn là bác sĩ, rất thích hợp xử lý những vấn đề phát sinh ở chỗ cô. Vì chúng ta đã là một nhóm cố định, nên những việc có thể xử lý thì tôi sẽ không xin hỗ trợ. Chuyện này tôi đã đề cập với cấp trên, Thẩm Nham cũng đã đồng ý."Chân Minh Châu: "Có vẻ cũng có lý"Vu Thanh Hàn: "Đêm nay tôi sẽ bay đến đó, có thứ gì cô muốn ăn mà Lệ thành không có không? Tôi sẽ mang qua cho cô."Chân Minh Châu lập tức giật mình: "Có có có, anh đều sẽ mua cho tôi sao?"Vu Thanh Hàn: "Đều sẽ mua!"Chân Minh Châu: "A, lúc này nhìn anh mới giống một anh trai nhỏ mi thanh mục tú nha."Vu Thanh Hàn: "Chỉ một chút thức ăn liền có thể thu mua được cô sao?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy nha."Vu Thanh Hàn bật cười: "Tối nay gặp."Chân Minh Châu cúp điện thoại, lại ngâm nga một khúc nhạc.Tâm trạng của cô lúc này thật sự rất tốt.Túc Ninh dựa vào cửa sổ phơi nắng, nhìn Chân Minh Châu vội vàng đi ra, liền chào hỏi cô: "Tâm trạng của cô rất tốt thì phải?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy, người hỗ trợ tôi sắp đến đây."Cô cười cười, sau đó lại nói: "Đúng lúc tôi sẽ nói người đó kiểm tra lại miệng vết thương của anh."Túc Ninh: "Họ Vu?"Hắn thử dò hỏi: "Là người lần trước?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy, sao anh lại biết?"Túc Ninh: "Khi đó, dù tôi hôn mê, nhưng vẫn có một lúc nào đó thanh tỉnh."Mặc dù, lúc ấy hắn hôn mê, nhưng thời điểm nửa tỉnh nửa mê vẫn có thể cảm nhận được có người đến. Hình như người đó và Chân Minh Châu rất quen thuộc.Túc Ninh hơi rũ mắt, nhưng ánh mắt nhàn nhạt không chứa ý cười.Chân Minh Châu mặc kệ người này nghĩ như thế nào. Anh ta chỉ là một vị khách trọ, sao lại suy nghĩ nhiều đến vậy chứ?Cô đi đến trước cửa phòng Cốc gia, sau đó trả lại Vương thị chiếc trâm cài tóc.Vương thị cười nói: "Tôi tặng cho cô, tôi thấy cô cài lên rất đẹp."Chân Minh Châu vội lắc đầu, nói: "Không được, đây là đồ của cô."Cô nhìn được Cốc gia không phải gia đình giàu có, mặc dù có đồ quý giá nhưng cũng không nhiều lắm, vì thế Chân Minh Châu không thể nhận đồ của họ được.Chỉ là Vương thị rất kiên trì, cô ấy nói: "Sau này nếu chúng tôi định cư ở trong núi cũng sẽ không dùng đến thứ này. Nếu dùng nó không phải sẽ thu hút sự chú ý của người khác sao? Cây trâm này rất hợp với cô, nếu cô từ chối không nhận tôi sẽ rất buồn."Chân Minh Châu: "Nhưng...""Đừng nhưng nhị gì cả, nếu cô cảm thấy áy náy, thì tìm giúp mấy đứa bé nhà tôi vài bộ quần áo kiểu dáng giống cô đi. Tôi cảm thấy kiểu dáng này thích hợp với trẻ nhỏ."Chân Minh Châu: "Vậy được!"Nhưng vài bộ quần áo kém xa giá trị của cây trâm.Thôi thì chuẩn bị thêm vài thứ khác nữa vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận