Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 329:

Chương 329:
Chương 329:
Chân Minh Châu hít hít mũi, sau đó mang theo chiếc áo khoác đi đến phòng khách. Vừa đến phòng khách đã nhìn thấy Linh Chi ngồi trên ghế không dám cử động, chiếc giỏ tre đã được đặt xuống đất, bên trong có khoảng nửa giỏ cỏ xanh, có lẽ là thảo dược."Đây, em khoác vào đi.""Em... sẽ làm bẩn quần áo."Chân Minh Châu: "Cái này là cho em, em cứ mặc vào đi."Thoạt nhìn cô bé Linh Chi này chỉ khoảng 12,13 tuổi, nên Chân Minh Châu có chút tò mò."Trông em vẫn còn nhỏ tuổi, vì sao lại một mình đi vào Mãnh Hổ Lĩnh?"Linh Chi không nỡ mặc bộ quần áo sạch sẽ như vậy, nhưng đây cũng là ý tốt của bà chủ, nên sau khi do dự cô bé liền mặc quần áo vào.Tiếp đến là kinh ngạc trợn to mắt: "Em đã đi đến Mãnh Hổ Lĩnh sao?"Sau đó lại tiếp tục giải thích: "Em sống ở bên kia núi, sáng hôm nay lên núi hái thuốc thì tình cờ nhìn thấy một con thỏ, em đuổi theo nó suốt một đường. Không ngờ lại đuổi đến đây, đúng lúc trời lại đổ mưa to."Cô bé ngượng ngùng cười.Chân Minh Châu: "Vậy là em đã chạy rất xa. Em có biết bên này rất nguy hiểm hay không?"Linh Chi vội vàng gật đầu: "Em biết."Chính bản thân cô bé nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi, nói: "Về sau em sẽ cẩn thận nhìn đường."Chân Minh Châu khẽ cười, nói: "Em là dược nông sao?"Linh Chị gật đầu. Có lẽ vì dáng vẻ của Chân Minh Châu thoạt nhìn không có tính công kích, tuổi không lớn lại xinh đẹp, tính tình ôn hòa, nên cô bé dần dần thả lỏng tâm trạng."Em là dược nông, tất cả những người trong thôn chỉ cần vừa nghe đến tên em đều sẽ biết em là ai."Nói đến đây, Linh Chi liền tìm chiếc giỏ tre của mình: "Hôm nay em không hái được thảo dược, nhưng lại hái được một ít nấm đầu khỉ*, đều đưa hết cho chị."*Nấm đầu khỉ có tên khoa học là Hericium erinaceus, là một loài nấm ăn được và được sử dụng làm dược liệu thuộc họ HericiaceaeChân Minh Châu kinh ngạc: "Cho chị sao?"Ngay sau đó lập tức xua tay: "Chị không thể nhận được. Thứ này rất trân quý, em nên giữ lại rồi mang đi bán lấy tiền."Linh Chi nghi hoặc: "Trân quý?"Cô bé vô cùng buồn bực, nói: "Nấm đầu khỉ mà trân quý sao? Thứ này bán không được tiền, chỉ có thể giữ lại ăn mà thôi."Chân Minh Châu: "???""Thứ này trong núi có rất nhiều." Linh Chi lại nói thêm.Chân Minh Châu: "!!!"Quả nhiên khác biệt thật sự quá lớn.Chân Minh Châu: "Nếu vậy thì cảm ơn em, trùng hợp là chị lại rất thích."Linh chi lập tức vui vẻ, nói: "Chị thích là tốt rồi."Cô bé đẩy chiếc giỏ tre về phía Chân Minh Châu: "Đều cho chị."Chân Minh Châu ừ một tiếng, tò mò hỏi: "Một bé gái nhỏ tuổi như em một mình ra ngoài không sợ nguy hiểm sao?"Linh chi quả quyết lắc đầu, nói: "Em không sợ, em cũng không phải con nít, ngay cả em trai em chỉ mới bảy tám tuổi cũng có thể tự mình ra ngoài hái thuốc. Vốn dĩ bình thường hai bọn em sẽ đi cùng nhau, nhưng hôm qua em ấy bị phong hàn nên phải ở nhà."Nhắc đến việc này Linh Chi lại có chút lo lắng, cô bé nói: "Cũng không biết em ấy thế nào rồi."Cô bé nhìn trời đang mưa, nói: "Nếu không phải vì muốn đuổi theo bắt con thỏ cho em ấy tẩm bổ thì em cũng sẽ không đi lạc đến nơi này."Chân Minh Châu: "Bệnh phong hàn sao?"Linh Chi gật đầu, nói: "Hôm qua em ấy xuống nước bắt cá nên bị cảm lạnh."Chân Minh Châu: "Ở chỗ các em chữa bệnh phong hàn như thế nào?"Linh Chi: "Mẹ em nấu thuốc cho em ấy uống, rồi chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là có thể khỏe lại, cha mẹ em rất lợi hại."Những người như bọn họ chuyên thu hái thảo dược trên núi ít nhiều đều có chút hiểu biết về thuốc, nên đương nhiên không cần tiêu tiền chữa bệnh.Chân Minh Châu: "Như vậy cũng khá tốt."Nghe vậy Linh Chi dùng sức gật đầu, nói: "Còn không phải sao? Hiện tại xem bệnh phải tốn rất nhiều tiền, nhà em có thể chữa được một số bệnh đơn giản nên tiết kiệm được không ít. Bây giờ em cũng đang theo cha mẹ học tập, cũng không mong có thể tinh thông nhiều thứ, chỉ cần hiểu biết một chút để về sau có thể tự chữa bệnh cho người nhà là tốt lắm rồi."Nói đến đây, hai mắt cô bé sáng lấp lánh trông rất hạnh phúc.Chân Minh Châu thấy vậy cũng khẽ cười theo."Thịch thịch thịch."Tiếng gõ cửa vang lên, Chân Minh Châu nghiêng đầu liền nhìn thấy Túc Ninh."Cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi."Chân Minh Châu: "Mỗi người một phần."Món cơm chiên trứng do Túc Ninh làm trông rất ngon. Phần cơm trong suốt bóng bẩy, trứng chiên vàng rực, còn cho thêm chân giò hun khói, cà rốt và đậu xanh, chỉ nhìn thôi đã khiến người khác cảm thấy thèm.Linh Chi lo lắng không biết nên làm thế nào cho phải. Cô bé trừng to mắt, không thể tin được: "Em, em cũng có sao?"Cô bé vội xua tay, nói: "Không cần không cần, em không cần."Chân Minh Châu: "Em đừng căng thẳng, cứ ăn đi, cơn mưa này trong chốc lát cũng trong không thể tạnh được, còn em ít nhiều gì cũng phải ăn chút gì đó. Chị cũng không phải người keo kiệt với em một bữa cơm, không cần để trong lòng."Chân Minh Châu đưa đĩa cơm cho cô bé, nói: "Cái này cho em, chúng ta ăn cơm trước, buổi chiều sẽ lại tìm em nói chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận