Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 97: Tôm Hùm Lớn 2

Chương 97: Tôm Hùm Lớn 2
Chương 97: Tôm Hùm Lớn 2
Sau khi Tiểu Hắc đánh nhau với nhóm người áo đen, ngày hôm sau có một đoàn người lặng lẽ đi đến nơi này, người dẫn đầu không phải ai khác mà là Trương Lực."Lão đại, những người này là người của tổ chức sát thủ."Trương Lực cẩn thận kiểm tra từng người một, rồi nói: "Tìm chỗ nào đó thiêu thi thể của bọn họ đi, đừng để bà chủ bị dọa sợ.""Vâng."Đoàn người của Cửu hoàng tử đã rời đi, nhưng thật ra cũng không phải hoàn toàn như vậy. A Cửu không yên tâm về Chân Minh Châu, hắn cũng hiểu được nếu hắn thường xuyên đến đây sẽ hấp dẫn sự chú ý của mấy vị hoàng huynh, đây là điều hắn không hề mong muốn.Mặc kệ là với hắn hay với quán trọ Xuân Sơn thì đó là một việc rất tồi tệ.Vì thế, hắn an bài tâm phúc - Trương Lực dẫn người đóng quân ở khu vực phụ cận. Tuy nhiên chỉ là canh giữ chứ không quấy rầy.Trương Lực đi rồi quay lại nhưng vẫn chưa quấy rầy đến Chân Minh Châu, mà chỉ ở tạm trong một khe núi nhỏ, cải trang thành một người sống ẩn cư trên núi. Khoảng cách giữa khe núi và homestay không xa, còn gần hơn so với thôn của Lý gia. Từ đó đi đến đây chỉ mất khoảng một canh giờ rưỡi.Bọn họ lập thành đội, hai người một đội, cứ ba ngày lại đến đây tuần tra một lần. Lần này đến đây lại gặp phải chuyện như vậy."Hy vọng những người này sẽ không tiếp tục chạy trốn đến đây, đúng là gây thêm nhiều phiền toái cho người khác.""Nhưng những người này đều mất mạng ở đây, tổ chức sát thủ nhất định sẽ đến đây tìm người."Trương Lực trầm ngâm giây lát, liền lấy lại lệnh bài cùng ngọc bội của bọn họ, nói: "Đồ vật của bọn họ đều ở chỗ này, chúng ta có thể đổi trắng thay đen.""Ý của ngài là...""Dù sao cũng không ai biết diện mạo của bọn họ, an bài người của chúng ta mang những thứ này đi về phía nam và phía bắc để phân tán lực chú ý của bọn họ.""Vâng."Trương Lực hơi rũ mắt, thầm nghĩ nhất định không thể để các vị hoàng tử khác biết được nơi này. Vì có nơi này, cửu hoàng tử của bọn họ mới có thể có thêm nhiều cơ hội.Phải biết rằng, nếu muốn mưu thành việc lớn thì không chỉ cần có người ủng hộ, có thực quyền mà còn phải có nguồn lực tài chính hùng hậu.Không phải hoàng tử thì nhất định sẽ có nhiều tiền, bọn họ ăn mặc đều là những thứ tốt nhất, nhưng nếu muốn chiêu binh mãi mã thì phải có rất nhiều tiền. Mà đây cũng là thứ mà điện hạ bọn họ thiếu hụt.Nhưng hiện tại thì khác rồi.Điện hạ nhà họ có được những vật quý giá, mỗi ngày bán ra đều hốt bạc.Thời điểm hắn rời khỏi kinh thành quay lại đây đã nghe thấy chiếc kính cỡ lớn có thể nhìn toàn thân từ trên xuống dưới được rao giá trên trời."Các ngươi dựa theo kế hoạch đến những địa phương khác tạo ra một ít động tĩnh đi.""Vâng."Chân Minh Châu không biết nhờ kế hoạch của Trương Lực đã giảm bớt cho cô không ít phiền toái.Phiền toái ở đây không phải là sợ người khác tìm đến, mà chỉ cần nghĩ đến việc xử lý thi thể liền cảm thấy rất kinh khủng.Cô cũng chỉ là người bình thường a. Không thể mặt không biến sắc khi nhìn thấy thi thể.Hiện giờ, Chân Minh Châu cũng vì điều này mà sầu não.Đến ngày thứ ba sau khi Chân Minh Châu trở về homestay, đến tối thì trời bắt đầu mưa. Cơn mưa cuối thu khiến thời tiết dường như lạnh hơn. Nhưng nói đúng hơn thì hiện tại đã sắp bước vào mùa đông.Chỉ là thời tiết không lạnh lắm và vẫn chưa có tuyết rơi.Thời tiết lạnh lẽo, Chân Minh Châu yên lặng thay áo bông, với phụ nữ thì việc giữ ấm là rất quan trọng.Cô quan sát khung cảnh bên ngoài thì quả nhiên là cổ đại, Chân Minh Châu nhìn tình hình bên ngoài cổng lớn thì kinh ngạc phát hiện không thấy thi thể đâu cả.Chuyện gì xảy ra!Cô rất sợ hãi khi nhìn thấy thi thể.Nhưng không có thi thể, cô cũng sợ hãi.Chân Minh Châu: Cô điên mất thôi.Chỉ là nếu không thấy thi thể nữa thì cô tạm thời gác chuyện này qua một bên, không suy nghĩ đến nữa, xoay vào nhà nấu trà gừng.Ba ngày nay, Tiểu Hắc rất thành thật, mỗi ngày đều rất an tĩnh, khác với A Cửu cái gì cũng tò mò. Hắn dường như không hiếu kỳ với bất cứ thứ gì, cả ngày chỉ ngây người.Nếu không phải Chân Minh Châu biết người này không ngốc, sợ rằng sẽ nghĩ đầu óc của hắn có vấn đề.Chân Minh Châu mang trà gừng nóng đến chỗ Tiểu Hắc, nói: "Trời lạnh, uống một chút trà gừng để làm ấm người."Tiểu Hắc ngẩng đầu nhìn Chân Minh Châu, gật gật đầu.Vô cùng kiệm lời.Chân Minh Châu đặt trà gừng lên bàn rồi nói: "Mỗi ngày anh đều nằm phát ngốc, đang suy nghĩ gì vậy."Tiểu Hắc nhìn chằm chằm Chân Minh Châu, đáp: "Nghĩ về cô."Chân Minh Châu: "Hả?"Cô nhướng mày, cười nói: "Nghĩ xem tôi có phải tiên nữ hay không?"Tiểu Hắc: "Tôi biết cô không phải."Chân Minh Châu bĩu môi, nói: "Đúng là người đáng ghét."Cô tiếp tục hỏi dồn: "Vậy anh nói xem anh đang nghĩ cái gì?"Tiểu Hắc nghiêm túc trả lời: "Tôi nghĩ vì sao cô lại không hỏi tôi điều gì, tôi cũng nghĩ xem cô rốt cuộc là ai, tôi còn đang suy nghĩ đây là nơi nào."Chân Minh Châu lập tức bật cười, nói: "Anh vậy mà lại suy nghĩ rất nhiều. Chỉ là đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh nói nhiều đến vậy, đúng là không dễ dàng."Tiểu Hắc gật đầu, hắn bưng tách trà gừng lên uống liền cảm thấy ấm áp cả người.Chân Minh Châu: "Tiểu Hắc à..."Khoé miệng hắn hơi run rẩy, nói: "Tôi tên Túc Ninh."Hắn đã sớm biết cô gọi hắn là Tiểu Hắc nguyên nhân cũng vì hắn mặc đồ đen. Đặt tên cũng rất tuỳ tiện, nhưng với hắn cũng không sao cả.Tên cũng là để gọi.Nhưng cô có ơn cứu mạng hắn, vì thế hắn sẽ không dối gạt cô về tên của mình.Chân Minh Châu bật cười: "Tô Ninh? Sao anh không gọi là Wumei (Wumart) luôn đi? Tô Ninh có thể tài trợ cho anh bao nhiêu thì Wumart cũng có thể trả bấy nhiêu?*Tô Ninh & Wumart: Cả hai đều là những tập đoàn bán lẻ hàng đầu của Trung Quốc.Túc Ninh: "???"Sau khi Chân Minh Châu cười đủ rồi, liền nói: "Tôi nói đùa, Tô Ninh a...""Là họ Túc."Hắn liền giải thích chữ đó viết như thế nào: "Là chữ Túc, được việc như thế này..."Chân Minh Châu: "Túc?"Cô chợt nhớ đến A Cửu từng nói, nhà giàu số một Túc triều mang họ Túc, thật sự có rất ít người mang họ này.Chân Minh Châu: "Là nhà giàu số một thiên hạ sao?"Túc Ninh lắc đầu, nói: "Không phải."Hắn bình tĩnh nói: "Tôi được Túc gia đường thu lưu nên mang họ Túc."Chân Minh Châu không hiểu lắm, liền hỏi: "Đó là địa phương nào?"Túc Ninh: "Là nơi thu lưu những đứa trẻ không cha không mẹ."Chân Minh Châu thầm nghĩ, thì ra là cô nhi viện.Cô tò mò hỏi: "Vậy hiện tại... ?"Túc Ninh: "Tôi ở nơi đó được sáu tuổi thì bị sư phụ mang đi, hắn nói tôi rất thích hợp để tập võ nên liền nhận nuôi tôi."Chân Minh Châu ồ lên một tiếng, nếu đã mở miệng thì phải hỏi thăm rõ ràng. Vì vậy cô lại hỏi: "Vậy vì sao anh lại giết người? Tôi đã nhìn thấy anh giết người."Túc Ninh bình tĩnh: "Là bọn họ muốn giết tôi, tôi chỉ có thể phản kháng."Hắn cười lạnh, nét mặt dần trở nên căng thẳng: "Sự phụ tôi là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ, mà tôi lại phản bội tổ chức, vì thế bọn họ không ngừng cho người đuổi giết tôi."Chân Minh Châu: "Làm sao mà nơi nào cũng có mặt bọn họ."Tuy rằng chỉ nghe nói, nhưng Chân Minh Châu cũng cảm thấy không biết nên nói gì về tổ chức này.Nếu miêu tả, cô cảm thấy tổ chức này mang theo hương vị tội ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận