Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 132: Đồ Thêu 2

Chương 132: Đồ Thêu 2
Chương 132: Đồ Thêu 2
Vương thị bắt đầu thêu thùa, còn hai bé gái an tĩnh ngồi một bên, Chân Minh Châu thấy hai bé đáng yêu như vậy liền đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra hai bình nước chanh, đang định đưa cho hai bé thì chợt nhớ bọn họ vẫn chưa ăn sáng.Chân Minh Châu: "Buổi sáng ăn sủi cảo được không?"Vương thị khẩn trương, suýt chút nữa đâm kim vào tay mình.Cô ấy vội nói: "Không cần phiền toái như vậy, chúng tôi chỉ cần ăn đơn giản là được... Chờ một chút tôi đến hỗ trợ..."Hình như trong tiệm không có người giúp việc.Không biết người đàn ông mặt mày hung dữ nấu ăn tối hôm qua có phải đầu bếp hay không?Chân Minh Châu: "Không phiền phức, rất đơn giản."Mọi thứ cô mua đều là thực phẩm đông lạnh được chế biến sẵn. Nào là sủi cảo đông lạnh, hoành thánh đông lạnh, bánh bao đông lạnh, bánh kếp và súp ăn liền.Trong xã hội hiện đại, chúng ta phải tận dụng tốt những thứ có sẵn.Chân Minh Châu: "Vậy mọi người thích ăn sủi cảo nhân tam tiên hay nhân cải trắng thịt heo."Vương thị: "Cải trắng, ăn nhân cải trắng đi."Cải trắng, nghe có vẻ có thể tiết kiệm được một chút.Chân Minh Châu trực tiếp xé túi sủi cảo ra. Không thể không nói, từ khi homestay trên núi nhà cô có người đến, cô không chỉ bắt đầu tích trữ đủ loại đồ ăn vặt, mà thực phẩm đông lạnh được chế biến sẵn cũng được tiêu thụ rất nhanh.Chân Minh Châu cho sủi cảo vào nồi, sau đó lại nấu một nồi trứng gà.Lúc này cô mới quay lại nhìn xem, quả nhiên Vương thị đã thêu xong một mảnh nhỏ, đóa hoa thoạt nhìn rất tinh tế, dù là một người ngoài nghề vừa nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy rất thích. Cô lật xem mặt sau thì thấy hoa văn hoàn toàn khác biệt.Chân Minh Châu kinh ngạc: "Đây là kỹ thuật thêu hai mặt đúng không?"Vương thị nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Đúng vậy, đây là kỹ thuật thêu hai mặt, nhưng tay nghề của tôi không thể so được với các chị em khác trong gia tộc. Bọn họ đều thêu hai mặt với những hoa văn, đồ án tương đối phức tạp, còn đóa hoa mà tôi thêu nhìn đơn giản hơn một chút."Chân Minh Châu lắc đầu, kiên định nói: "Tôi lại không nghĩ như vậy, tôi thấy cô đã rất lợi hại rồi.""Vậy cô..."Chân Minh Châu: "Tôi đồng ý trao đổi."Cô bật cười, chân thành nói: "Tôi thật đúng là nhặt được bảo vật."Sau đó Chân Minh Châu lại nói: "Sao cô lại lợi hại đến vậy chứ. Phải mất bao nhiêu năm mới có thể luyện tập được đến trình độ này, tôi cảm thấy tay nghề của cô đáng giá nghìn vàng."Chân Minh Châu không tiếc lời khen ngợi.Mặt Vương thị đỏ lên, từ nhỏ đến lớn rất ít khi cô ấy được người khác khen ngợi, đặc biệt là ở phương diện thêu thùa. Mọi người đều nói cô ấy không bằng những chị em khác trong nhà. Nhưng thật ra cái đích nữ và thứ nữ học không giống nhau. Sau khi thành thân, một người đàn ông như chồng cô cũng không hiểu gì về phương diện này.Có thể nói bà chủ là người khen cô nhiều nhất, khiến cô có chút hưng phấn.Chân Minh Châu: "Đúng rồi, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, mọi người ăn sáng trước, sau đó chúng ta lại tiếp tục thảo luận vấn đề đồ thêu."Cô lấy thức ăn sáng đã chuẩn bị xong, ngay sau đó lại mở bình nước chanh vừa được lấy ra lúc nãy rồi đặt lên xe đẩy, nói: "Hai bạn nhỏ vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu nên chị cho các em mấy bình nước trái cây, mỗi người một bình."Vương thị nói cảm ơn, rồi dẫn hai cô con gái cùng nhau trở về phòng; hai bé gái kéo ống tay áo của mẹ mình, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, chị xinh đẹp nói bạn nhỏ vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu là nói chúng con sao?"Vương thị nhẹ giọng cười, nói: "Đúng vậy, con xem, ba bình nước trái cây là cho hai đứa và em trai, không có phần của cha mẹ nha."Ba mẹ con đẩy xe đẩy về phòng, Cốc Chi Tề xoay người liền thấy sắc mặt vợ mình ửng đỏ, tâm tình rất tốt, cả gương mặt đều mang theo ý cười.Hắn cười hỏi: "Hai người nói chuyện suôn sẻ đúng không?"Tiểu Hồng vội mở miệng: "Chị xinh đẹp nói mẹ là bảo vật."Tiểu Tử cũng nói: "Đáng giá nghìn lượng vàng."Cốc Chi Tề kinh ngạc nhướng mày, Vương thị bật cười: "Cô ấy chỉ là khách khí.""Chị xinh đẹp sẽ không nói dối." Hai bé gái sinh đôi trăm miệng một lời, sau đó có chút thẹn thùng nói: "Chị ấy còn nói chúng con thật đáng yêu."Cốc Chi Tề cũng cười, nói: "Chị gái đó nói chuyện thật êm tai."Hai bé gái dùng sức gật đầu, Tiểu Hồng: "Chị ấy còn cho chúng con một loại thức uống rất ngon, chính là bình màu vàng này."Lan ca nhi khoanh chân ngồi ở trên giường hỏi: "Vậy có của Lan ca nhi không?""Có, ba người chúng ta đều có."Lan ca nhi cười lộ ra chiếc răng sữa.Ba đứa bé mỗi người ôm một bình, nhưng hiện tại cả ba đang gặp một vấn đề vô cùng khó khăn.Bọn họ mở không ra.Cốc Chi Tề: "Để cha xem."Tiểu Tử liền đưa quaNhưng đến Cốc Chi Tề cũng không biết làm sao, hắn nghiên cứu nửa ngày, đến bữa sáng cũng không ăn nhưng vẫn mở không ra.Không biết làm thế nào để mở nó ra.Chưa kể, cái chai đựng "nước cam" này trông rất kỳ lạ, hắn chưa từng thấy qua, không phải ống trúc cũng không phải đồ sứ, càng không phải pha lê.Mấy người loay hoay cả nửa ngày cũng mở không ra, ba đứa bé đều hoài nghi nhìn cha mình.Cốc Chi Tề cạn lời.Sự tham ăn của Tiểu Hồng đã chiến thắng cảm giác thẹn thùng, lấy hết dũng khí nói: "Nếu không để con đi hỏi chị gái một chút."Cốc Chi Tề đỏ mặt nhìn trời, không để ý đến con gái...Vương thị nghẹn cười, nói: "Con đi hỏi đi, phải lễ phép một chút."Tiểu Hồng gật đầu, dắt em gái Tiểu Tử cùng đi.Hai bé gái đi rất nhanh, không bao lâu liền quay về.Vương thị: "Đã hỏi qua rồi sao?"Bé gái làm một động tác: "Chỉ cần dùng sức vặn liền có thể mở ra. Uống xong có thể vặn lại."Bé còn nói: "Cái chai này thật tốt, nước không bị đổ ra ngoài, uống xong rồi cũng có thể giữ lại để cho nước vào."Cốc Chi Tề: "Thì ra là vậy."Hắn lại vặn một chút, phát hiện nếu không dùng lực thì đúng là vặn không được; lại một lần nữa dùng sức vặn quả nhiên là khác.Cuối cùng cũng mở được."Cha, con muốn uống."Lan ca nhi sốt ruột, cậu còn chưa ăn bữa sáng, chỉ muốn nếm thử một ngụm nước uống đựng trong cái chai thần kỳ này."Con uống cẩn thận."Tiểu gia hỏa cúi đầu uống một ngụm, nháy mắt đôi mắt mở to: "Uống rất ngon, ngọt, chua chua ngọt ngọt."Lúc này, hai bé gái cũng đều nếm thử, sôi nổi gật đầu, đồng ý với những gì em trai nói."Thật sự là chua chua ngọt ngọt, mẹ cũng uống."Lan ca nhi vội nói: "Cha cũng uống.""Này...""Mẹ không cần..."Cuối cùng cả nhà đều uống mấy ngụm, nếm thử hương vị."Bên trong thức uống bỏ rất nhiều đường, nên không biết đây là loại nước ép trái cây gì?""Quả cam, là quả cam.""Quả cam là quả gì?" Lan ca nhi bối rối hỏi.Vương thị: "Là một loại trái cây giống với trái quýt.""Cái này uống thật ngon, thật ngọt.""Uống ngon thật.""Đúng vậy."Một nhà năm người ăn xong bữa sáng, Lan ca nhi lại lải nhải: "Ăn ngon thật."Cậu nghiêm túc nói: "Nhân sủi cảo cho rất nhiều thịt."Vốn dĩ, ở trong thành, gia đình của cậu cũng xem như là khá giả, nhưng không phải mỗi ngày đều được ăn như vậy, chỉ có những ngày lễ, ngày tết mới có thể ăn ngon một chút. Hơn nữa, mấy ngày qua thật sự quá gian nan, cả ngày đều chỉ ăn màn thầu. Nói là màn thầu nhưng thật ra là bánh bột bắp. Chính vì thế mà bữa ăn này rất ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận