Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 363:
Chương 363:
Chân Minh Châu không biết nên khuyên Túc Ninh như thế nào, do dự mấy ngày liền, hôm nay nhìn thấy Túc Ninh ngồi trong sân ngắm tuyết, cô khoác một chiếc áo dày rồi đi ra ngoài, ngồi bên cạnh anh.Túc Ninh: "Trời rất lạnh, cô nhanh vào nhà đi!"Chân Minh Châu lắc đầu cười nói: "Tôi vẫn ổn, không hề cảm thấy rất khó chịu, nhưng thật ra anh..."Cô nghiêng đầu nhìn Túc Ninh, nói: "Anh thật sự muốn đến kinh thành một chuyến?"Túc Ninh: "Tôi không thể thất hứa.""Nhưng... rất nguy hiểm."Chân Minh Châu ăn ngay nói thật: "Tôi cảm thấy thật sự không an toàn, chúng ta không cần vì một chút tiền mà mạo hiểm, dù gì hiện tại việc làm ăn giữa chúng ta và Cửu hoàng tử rất ổn định, kiếm được rất nhiều tiền.""Đúng là tiền rất quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng mạng người."Túc Ninh nhướng mày: "Cô đang quan tâm tôi sao?"Chân Minh Châu sửng sốt, ngay sau đó liền nói: "Đương nhiên là tôi quan tâm anh, anh là bạn của tôi."Cô không có nhiều bạn bè thân thiết, cô bạn thân nhất Lâm Nghiên cũng đã đến nơi khác lập nghiệp, hiện tại bên cạnh cô đều là những người ở căn cứ, con người khi ở chung lâu rồi đều sẽ có tình cảm."Tôi không muốn anh đi."Khóe miệng Túc Ninh nhếch lên, tâm tình khá tốt, anh nói: "Nhưng trong đó có rất nhiều đồ cổ, tôi cảm thấy rất có giá trị nghiên cứu."Mặc dù ở đây chưa lâu nhưng Túc Ninh cũng dần hiểu được một số điều. Những thứ như đồ cổ, đặc biệt là quân diêu đều rất có giá trị. Có lẽ những rương vàng trong đó không quá quan trọng, nhưng những thứ sưu tầm đó chắc chắn hữu dụng.Trong lòng Túc Ninh biết rất rõ chuyện này."Tôi biết, nhưng dù những thứ đó có giá trị như thế nào đối với việc nghiên cứu, thì cũng không quan trọng bằng anh. Sự hiện diện của anh có ý nghĩa rất đặc biệt."Bản thân Túc Ninh là người cổ đại, đối với những người ở homestay Xuân Sơn là rất quan trọng.Túc Ninh trầm mặc.Chân Minh Châu kéo tay anh, nói: "Được rồi, tạm thời không đi có được không?"Túc Ninh kinh ngạc nhìn về phía Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Ít nhất thì hiện tại đừng đi, chờ tình hình ổn định một chút lại tính tiếp không phải tốt hơn sao? Biết đâu về sau tôi có thể đi cùng anh."Túc Ninh mím môi, nhìn Chân Minh Châu, nghiêm túc nói: "Ta nhất định sẽ không dẫn theo cô."Chân Minh Châu: "..."Không phải đang tán gẫu sao?Anh từ chối tôi một cách nghiêm túc như vậy thật khiến tôi tức giận."Anh có ý gì? Khinh thường tôi sao?"Túc Ninh: "Tôi chỉ không muốn cô lâm vào nguy hiểm."Chân Minh Châu khẽ híp mắt, Túc Ninh bật cười, nói: "Vào bất kỳ thời điểm nào, chỉ cần có một nguy hiểm nhỏ tôi cũng sẽ không dẫn cô theo."Chân Minh Châu trợn trắng mắt: "Tạm biệt."Mắt thấy cuộc đàm phán thất bại, Chân Minh Châu cảm thấy bản thân bị đả kích, liền muốn xoay người rời đi.Túc Ninh lập tức giữ chặt cô, cười nói: "Tôi sai rồi."Chân Minh Châu: "Hừ."Túc Ninh: "Tôi thật sự sai rồi, tôi không cố ý nói cô như vậy, cũng không phải khinh thường năng lực của cô, chỉ là tôi lo lắng cho cô, cô biết đấy việc lặn lội đường xa rất nguy hiểm, hơn nữa cô lại là phụ nữ... Tóm lại là không tiện.""Phụ nữ thì làm sao?" Chân Minh Châu chống nạnh."Là phụ nữ thì việc nghỉ ngơi sẽ rất bất tiện."Anh nghiêm túc: "Không phải cảm thấy phụ nữ thì không có khả năng làm được chuyện này."Chân Minh Châu thấy anh vội vàng lại nghiêm túc giải thích, cuối cũng không nhìn được lập tức bật cười: "Tôi chỉ nói đùa thôi."Túc Ninh sửng sốt.Chân Minh Châu mặt mày rạng rỡ: "Tôi biết anh không phải người như vậy, tôi chỉ nói đùa một chút thôi."Túc Ninh cũng cười theo, anh nói: "Tôi không hề coi thường phụ nữ, trước kia khi còn ở tổ chức cũng có những nữ sát thủ. Bọn họ không hề thua kém nam nhân, thậm chí còn mạnh hơn. Bởi vì mọi người đều nghĩ rằng phụ nữ là phái yếu nên ít khi phòng bị."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Nơi đó còn có phụ nữ sao?"Túc Ninh gật đầu: "Đương nhiên là có, rất nhiều người cùng đường nên gia nhập tổ chức, chỉ là sau đó không thể thoát ra. Thật may hiện tại bọn họ đều đã có thể rời khỏi nơi đó."Chân Minh Châu: "Chuyện này cũng phải cảm ơn anh."Túc Ninh: "Không phải, tôi làm vậy là vì chính bản thân mình, vì muốn báo thù; bọn họ có thể thoát ra là vì bọn họ may mắn, không cần phải cảm ơn tôi.""Chị Chân, chị Chân!" Tiếng đập cửa vang lên.Chân Minh Châu nghe được âm thanh này liền đứng dậy đi ra mở cửa. Người đến là Tiểu Thạch Đầu, thằng bé đi cùng với Trương Vũ đến đây.Tiểu Thạch Đầu nhìn cô, mỉm cười: "Chị Chân, buổi chiều bọn em định đi tắm suối nước nóng, chị có muốn đi cùng không."Ở Li Sơn có một dòng suối nước nóng nhỏ, thật ra trước kia cũng không có người đi tắm suối nước nóng; bởi vì nơi đó quá nhỏ, hơn nữa cũng chưa được khai phá, nếu chỉ đơn thuần là tắm nước nóng trong núi thì không ai thích cả. Nhưng năm nay nơi này được xây dựng lại, ở suối nước nóng được xây dựng thêm đình hóng gió, xung quanh còn có phòng thay quần áo, thời điểm tuyết rơi nếu đến đó ngâm mình một chút sẽ rất thoải mái.Hiện tại trong thôn không có người bình thường cư ngụ. Những người ở đây đều là nhân viên nghiên cứu khoa học và bộ đội.Mọi người đều không có hứng thú với việc ngâm suối nước nóng, cũng chỉ có anh bạn nhỏ Tiểu Thạch Đầu thích nhất việc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận