Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 230:

Chương 230:
Chương 230:
Túc Ninh - tên đầu sỏ gây tội đang đứng một bên, dáng vẻ như việc này không liên quan đến hắn.Hắn nhìn thoáng qua hai tên xui xẻo bị việc này liên luỵ, hỏi: "Nếu đã thu dọn xong rồi thì không bằng đi vào nhà ngồi một chút?"Hắn diễn rất tròn vai một tiểu nhị phục vụ trong quán trọ.Bạch Viễn nhìn Túc Ninh với ánh mắt đầy ẩn ý, ngay cả Trương Lực cũng kinh ngạc nhìn Túc Ninh, sau đó bĩu môi.Túc Ninh mặt không đổi sắc: "Thời tiết giữa trưa có chút nóng."Bạch Viễn: "Không cần, nếu đã thu dọn xong rồi thì chúng tôi xin cáo từ. Lần này tôi đến đây khá gấp gáp, cần phải vận chuyển hàng về nên không thể chậm trễ."Thật ra Trương Lực cũng có thể làm được những việc này, nếu không phải vì dẫn hai người này đến đây thì ông cũng không phải đích thân đi chuyến này.Bạch Viễn mỉm cười nhìn Từ Nhất Ninh, nói: "Các người phải nhớ rõ những lời đã dặn dò, tuyệt đối không được gây thêm rắc rối cho bà chủ."Hai người đều gật đầu.Bạch Viễn và Trương Lực không ở lại lâu, Chân Minh Châu thấy bọn họ sắp đi thì gọi lại."Chờ một chút, ở đây tôi có một ít trái cây, mọi người lấy một ít mang theo ăn."Lúc nào chỗ Chân Minh Châu cũng có trái cây, ai bảo hiện tại trên thị trường đầy đủ các loại trái cây, muốn ăn cái gì cũng có, đâu giống như cổ đại.Chân Minh Châu lấy ra hai thùng trái cây, nói: "Là hai thùng này."Bạch Viễn: "Đa tạ."Chân Minh Châu: "Không cần cảm ơn, không phải mọi người cũng giúp tôi kiếm tiền sao?"Cô cười nói: "Tạm biệt."Bạch Viễn khẽ gật đầu, chắp tay thi lễ.Có thể nhận thấy quả thật ông rất vội vàng, cũng không khách sáo chào hỏi vài câu mà nhanh chóng thu xếp cùng Trương Lực rời đi.Chân Minh Châu: "Nơi này của tôi quả thật rất tốt, hai người ở một thời gian sẽ quen thôi, nhưng nếu không cần thiết thì đừng đến làm phiền tôi nha."Cô nói đùa một câu, hai người Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đều gật đầu đáp ứng.Thật ra, trước khi bọn họ đến đây, hầu như suốt một đường từ kinh thành đến bốn tỉnh Trung bộ Bạch Viễn đều lảm nhảm những điều này, sau đó trên đường đến trấn nhỏ này lại tiếp tục dặn dò, nói đến nỗi lỗ tai hai người bọn họ đều đóng nén. Nên những lời này bọn họ đều thuộc nằm lòng.Chính vì vậy nên bọn họ biết rất rõ muốn ở lại đây thì phải tuân thủ quy tắc.Đây là lần đầu tiên những người văn nhã như bọn họ bị nhắc nhở những việc này. Trước kia, ít nhiều gì bọn họ cũng biết Bạch lão sư là một người thích lảm nhảm, nhưng chưa từng cảm nhận sâu sắc điều này như bây giờ.Trên đường đi Bạch lão sư không ngừng dặn dò những chuyện này khiến bọn họ vô cùng đau đầu, nhưng những gì ông nói bọn họ đều ghi tạc trong lòng.Từ Nhất Ninh mở miệng: "Bà chủ, chúng tôi đi đường xa nên có chút mỏi mệt, vì vậy muốn về phòng nghỉ ngơi..."Chân Minh Châu: "Được. Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, đến giờ ăn cơm chiều tôi sẽ gọi.""Làm phiền bà chủ." Hai người nhanh chóng rời đi, sau khi vào phòng thì cả hai ngồi trên ghế thật lâu không có bất kỳ phản ứng gì. Hai người bọn họ khác với những người bình thường - chính là có nhiều kiến thức, chính vì vậy nên họ càng cảm thấy nơi này rất thần kỳ.Tuy dọc đường đi Bạch Viễn đều nói đây là cơ hội tốt, hy vọng bọn họ nắm lấy cơ hội này để học tập nhiều hơn. Nhưng trong lòng bọn họ cũng không có quá nhiều cảm xúc, vì nếu chỉ dựa vào lời nói thì rất khó để hình dung mọi chuyện như thế nào.Nhưng hiện tại khi đã đến đây, bọn họ mới phát hiện quả nhiên bản thân mình kiến thức ít ỏi, ếch ngồi đáy giếng."Ngươi nói thử xem... nơi này thật sự không phải là nơi ở của thần tiên sao?""Chắc... vậy?"Hai người nhìn nhau: "Ngươi đi trước tắm đi, ta xem ti vi một lát.""Không được, ngươi phải chờ ta."Đồ vật thần kỳ như vậy hắn cũng phải tận mắt nhìn thấy kỳ tích.Bây giờ hai người bọn họ không khác gì hai kẻ nhà quê chưa hiểu sự đời.Còn Chân Minh Châu lúc này cũng đang cảm khái: "Tôi thấy bọn họ cũng không giống mấy kẻ thích gây chuyện."Túc Ninh nói: "Với thân phận của bọn họ thì đã được định sẵn dù không gây chuyện vẫn sẽ bị liên lụy. Mặt khác, tôi nghĩ bọn họ chịu thu liễm tính tình là do nơi này của cô khắp đặc biệt. Vì những vị thiên chi kiêu tử thường mắt cao hơn đầu."Chân Minh Châu bật cười, nhìn Túc Ninh, nói: "Thật ra anh biết rất nhiều điều."Túc Ninh: "Đây đều là những việc thường tình ở đời thôi."Chân Minh Châu bật cười, nói ra những lời từ tận đáy lòng: "Thật ra tôi rất muốn ra ngoài thăm thú một chuyến."Mặc dù ngoài miệng cô thường nói mình là cá mặn, nhưng khi tiếp xúc nhiều với người cổ đại, có thể nói là còn nhiều hơn so với người hiện đại thì sao cô có thể không hiếu kỳ được.Chân Minh Châu nói: "Tôi rất muốn đến bên ngoài xem thử như thế nào cũng như tự mình cảm thụ một chút."Túc Ninh: "Vậy thì sẽ không khiến bản thân hối hận."Chân Minh Châu lắc đầu, mỉm cười nói: "Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, nếu tôi đi rồi không thể quay về thì làm sao bây giờ? Không ai dám đánh cuộc cả."Bản thân cô còn có thể tự thuyết phục bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng còn ba cô thì phải làm sao?Ba cô chỉ có mình cô là người thân.Hơn nữa nếu cô đi đến cổ đại, homestay xuất hiện vấn đề thì sao?Chân Minh Châu không phải một người quá thông minh, nhưng làm một "người trông cửa" ở điểm xuyên qua này cô đã tiếp đãi đủ những dạng người khác nhau, nên cũng không thể vì hứng thú nhất thời của bản thân mà ảnh hưởng đến công việc được.Cô không chỉ có một người, phía sau cô còn có rất nhiều đồng nghiệp.Cô không thể khiến những việc họ đã làm trở nên vô ích."Anh không hiểu được đâu, tôi có nỗi khổ riêng."Túc Ninh suy nghĩ trong giây lát rồi nói: "Thật ra tôi cũng biết trên đời này không phải cứ muốn làm gì là có thể làm được."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Thế nào? Tôi không phải là tiên nữ sao? Mọi người đều cảm thấy tôi chính là tiên nữ đó."Túc Ninh nghiêm túc: "Tôi biết cô không phải."Chân Minh Châu: "Ồ..."Túc Ninh: "Nếu tôi chỉ quen biết cô mới mấy ngày thì chắc chắn tôi cũng sẽ cảm thấy cô chính là tiên nữ, nhưng tôi đã ở đây được một thời gian nên ít nhiều cũng hiểu biết đôi chút. Tôi biết cô khác với chúng tôi, nhưng chắc chắn không phải là tiên nữ."Chân Minh Châu nở nụ cười, nói: "Vậy anh nghĩ tôi là ai?"Túc Ninh: "Tôi không biết, nhưng khẳng định là không có quan hệ gì với tiên nữ cả."Chân Minh Châu nhướng mày, không nói gì thêm nữa. Tuy cô cũng không muốn làm tiên nữ, nhưng khi nghe có người nói trắng ra như vậy thì có chút ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận