Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 393:
Chương 393:
Túc Ninh theo Thẩm Nham và Vu Thanh Hàn đi ra ngoài, tuy Thẩm Nham là trưởng phòng, nhưng trên cơ bản mọi việc lớn nhỏ đều do Vu Thanh Hàn phụ trách, nên Túc Ninh không có ấn tượng quá sâu sắc với Thẩm Nham, tuy nhiên anh vẫn có thể nhìn ra được đây là một người khá tốt.Ông ấy là người nghiêm túc, nhưng lại giúp người khác cảm thấy rất yên tâm.Đây là ấn tượng của Túc Ninh đối với Thẩm Nham, ấn tượng của Thẩm Nham đối với Túc Ninh cũng rất tốt. Tuy người này đã có chút "kinh nghiệm" ở cổ đại, nhưng xưa khác nay, từ khi đến thế giới hiện đại biểu hiện của Túc Ninh như thế nào bọn họ đều có thể nhìn thấy.Hơn nữa, bọn họ cũng nhận ra kỳ thật Túc Ninh là một người an tĩnh, không phải loại người tâm cơ nhiều mưu mô quỷ kế.Đại khái anh là người đã từng trải qua gian khổ nên rất quý trọng cuộc sống tốt đẹp như hiện tại.Tóm lại, Thẩm Nham có ấn tượng khá tốt đối với Túc Ninh.Hiện tại bọn họ đang nói về khoản tiền thưởng lớn, Túc Ninh cũng không có ý kiến gì, chỉ hỏi: "Như vậy có phải quá nhiều hay không?"Hiện tại, anh cũng đã hiểu biết nhiều về thu nhập ở thời đại này.Thẩm Nham cười nói: "Tiền thưởng của cậu tương đương với một phần ba số vàng. Kỳ thật như vậy là đã chiếm tiện nghi của cậu rồi."Túc Ninh lại không nghĩ như vậy: "Vốn dĩ đã bàn bạc ổn thỏa rồi, những thứ trong kho báu đều thuộc về quốc gia."Thẩm Nham không ngờ Túc Ninh lại nói ra lời này, ông bật cười, xúc động nói: "Xem ra Chân Minh Châu đã nói với cậu những chuyện này."Túc Ninh gật đầu.Thẩm Nham: "Tuy rằng nói như vậy, nhưng nếu cậu không nói ra thì chúng tôi cũng thể tìm được những thứ này."Túc Ninh nhìn Thẩm Nham, trầm mặc trong giây lát nhưng cũng không nói gì thêm.Thẩm Nham vỗ bả vai anh, nói: "Cho cậu một số tiền cũng là để bảo đảm cho cậu, có tiền cậu sẽ có một cuộc sống tốt hơn."Túc Ninh kinh ngạc nhìn về phía ông, nói: "Hiện tại tôi sống rất tốt."Thẩm Nham: "..."Ông nói: "Cậu có thể sống một cuộc sống tốt hơn, hơn nữa biết đâu về sau có chuyện phải dùng đến tiền, cậu cũng không thể độc thân mãi được, cũng phải kết hôn rồi sinh con."Túc Ninh nghe vậy thì lập tức nghĩ đến Chân Minh Châu, chỉ là anh mím môi mà không nói gì cả.Thẩm Nham không nói thêm, chỉ nói: "Được rồi, quay về nghỉ ngơi đi, thu dọn hành lý, ngày mai phải trở về rồi."Túc Ninh ở lại đây để hỗ trợ bọn họ trong công tác thăm dò, khu vực này thật sự không lớn, hơn nữa cũng đã là cuối năm nên bọn họ cũng không giữ anh lại. Mặc dù những chuyên gia nghiên cứu vẫn còn ở lại, nhưng Túc Ninh có thể rời đi.Thật ra, Túc Ninh vẫn luôn muốn trở về, nói thật từ khi lấy được chứng minh thư thì đây là lần đầu tiên anh rời khỏi homestay Xuân Sơn lâu như vậy. Trước kia anh không hiểu cảm giác nhớ nhà là như thế nào, nhưng hiện tại anh đã nếm được tư vị nhớ nhà rồi.Túc Ninh: "Sau khi tàu cập cảng thì chúng ta được nghỉ ngơi trong bao lâu?""Một buổi sáng, đủ để cậu mua sắm."Thẩm Nham nói: "Lần này Vu Thanh Hàn cũng sẽ cùng cậu trở về, bảo cậu ấy dẫn cậu đi dạo xung quanh."Tuy Túc Ninh đã ở đây một thời gian nên cũng hiểu được một chút, nhưng có thể nhận thấy một số hành vi của Túc Ninh không thích hợp với xã hội hiện đại.Không phải lo lắng có người nghi ngờ anh là người cổ đại, mà thoạt nhìn Túc Ninh giống như đồ nhà quê.Chuyện này cũng không có gì kỳ lạ vì Túc Ninh đúng thật là như vậy.Túc Ninh: "Cảm ơn."Vu Thanh Hàn lại tò mò hỏi: "Cậu định mua cái gì?"Túc Ninh: "Đặc sản."Anh không biết bên này có đặc sản gì, nhưng đã từng nghe Chân Minh Châu nói đi du lịch đều phải mua đặc sản của nơi đó.Anh nghiêm túc: "Tôi muốn mua rất nhiều."Vu Thanh Hàn bật cười: "Làm hàng tết sao?"Túc Ninh lắc đầu, bình tĩnh đáp: "Chờ sau khi trở về, tôi sẽ cùng bà chủ đi mua hàng tết, còn những thứ này là đặc sản."Vu Thanh Hàn: "..."Tùy cậu vậy.Chân Minh Châu vẫn không biết những chuyện này, ngày nào cô cũng vui vẻ đi làm, ba cô muốn mang cả một xe đặc sản về nhà, tương tự người khách thuê trọ nhà cô - đồng chí Túc Ninh cũng có ý định như vậy. Không cần nói cũng biết hàng tết năm nay của nhà cô phong phú đến mức nào. Nhưng Chân Minh Châu cũng không suy nghĩ nhiều đến vậy.Cuối năm trước Trương Lực đã sắp xếp người đến lấy một vài lô hàng.Ngoại trừ một số đồ vật quý hiếm có thể đổi thành tiền, lần này bọn họ còn đổi một số dao kéo. Những chuyện này Chân Minh Châu cũng không hỏi nhiều, dù là bức vua thoái vị thì cũng không liên quan gì đến cô. Trời cao hoàng đế xa, huống chi cô cách bọn họ đến tận một triều đại.Dù muốn quản cũng không được.Trương Lực cũng không nói gì thêm, chỉ nói với Chân Minh Châu là trước năm mới sẽ không trở lại.Mùa đông tuyết rơi dày đặc, ngoại trừ nhóm người Trương Lực thì trên cơ bản cũng không có "khách" đến đây.Bởi vì, dù gặp khó khăn hay chạy nạn cũng sẽ không chạy đến nơi này, tuyết rơi quá dày nên đường đi đến bên này không hề dễ dàng, trừ phi là không muốn sống. Nhưng nếu không muốn sống thì có thể tự mình kết liễu, hà tất gì phải chạy vào Mãnh Hổ Lĩnh để tìm ngược?Vì thế, quả thật Chân Minh Châu đoán không sai.Trong vòng nửa tháng tuyết rơi vài lần, ngoại trừ Trương Lực thì không có vị khách nào đến đây cả.Thật ra không ai đến cũng là một chuyện tốt.Ít nhất điều này chứng tỏ mọi người không gặp phải chuyện khó khăn đến mức phải đi vào núi.Vì tuyết rơi nên Chân Minh Châu không thể xuống núi, cô ở nhà chỉnh sửa lại bút ký, không thể không nói những điều mà cô học được mấy ngày nay còn nhiều kiến thức hơn cả kiến thức trong một năm cô đi học. Do đó mỗi ngày cô đều cực kỳ vui vẻ.Thật ra, trước kia cô không cảm thấy bản thân mình là một người yêu thích học tập đến vậy, nhưng hiện tại có lẽ quan niệm của cô đã thay đổi, còn cảm thấy cuộc sống thế này thật tốt.Thời điểm Chân Minh Châu đang vui vẻ học tập, cuối cùng Vu Thanh Hàn cũng thấy "tài năng" của Túc Ninh.Người này thứ gì cũng phải mua.Mua đặc sản thì anh có thể hiểu, nhưng kiểu mua sắm như Túc Ninh thì anh chưa từng thấy qua.Cũng may người này vừa nhận được một số tiền thưởng cực lớn, nếu không tiêu nhiều tiền như vậy thì sao có thể nói tiền là vô dụng?Người này đúng là có năng khiếu tiêu tiền.Nhưng bản thân Túc Ninh lại không cảm thấy vậy, nếu anh đã muốn mua đặc sản thì nhất định phải mua thật nhiều.Đây là tật xấu à? Đương nhiên là không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận