Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 62: San Hô Đỏ 4
Chương 62: San Hô Đỏ 4
Vu Thanh Hàn khoác thêm áo mưa đi ra cửa. Lý Quế Hoa đã gõ cửa được một lúc, nhưng vẫn chưa có người mở cửa. Vu Thanh Hàn đi ra, ho nhẹ một tiếng rồi mở cổng ra: "Các người tìm ai?"Lý Quế Hoa vốn định lên tiếng, nhưng những gì muốn nói đều bị nghẹn lại ở cổ họng.Nhìn thấy Vu Thanh Hàn, trong nháy mắt liền ngẩn ngơ."Lý Quế Hoa?"Lý Quế Hoa lập tức đáp lời: "Tôi, là tôi."Cô ấy vò đầu, cảm thấy vô cùng khó hiểu.Thần tiên có thể là nam cũng có thể là nữ sao?Chỉ là họ lớn lên không giống nhau.Dáng vẻ bên ngoài cũng có thể thay đổi sao?Nếu vậy thì những câu chuyện xưa không hề nói quá nha!Cô ấy đứng ngây ngốc ở cửa, ngược lại Lý lão đầu rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức quỳ xuống nói: "Thần tiên, lần này lão già này đến đây đã vô tình mạo phạm đến sự thanh tịnh của người, chỉ là cuộc sống quá gian nan mới bất đắc dĩ đến đây khẩn cầu sự giúp đỡ, mong thần tiên thứ lỗi."Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Nếu tôi không thứ lỗi thì sao?"Người Lý gia người lập tức sợ hãi.Mặc dù Lý Quế Hoa cảm thấy mê mang, nhưng vẫn lên tiếng: "Thần tiên, dân phụ tuỳ tiện dẫn người đến đây là không đúng, cha tôi cũng là bất đắc dĩ, đều là tôi sai..."Mưa càng ngày càng to, Vu Thanh Hàn nhìn bọn họ, liền duỗi tay ngăn lại nói: "Đi vào đi."Mọi người đều không dám động đậy.Vu Thanh Hàn: "Không đi vào sao?"Sau đó, anh liền giả vờ đóng cửa.Mọi người nhanh chóng nghe lời đi vào.Sáu người bọn họ đều gầy như que củi, mang theo vài phần tò mò cùng nhau đi vào nhà.Vu Thanh Hàn không dẫn người đến phòng khách, ngược lại trực tiếp dẫn bọn họ vào phòng quan sát bên phải, phòng bên trái là nơi ở của tên đầu trọc.Lý Quế Hoa vẫn cảm thấy hốt hoảng.Cũng không thể trách cô ấy hoảng hốt, trước đây cô ấy rõ ràng đã gặp một cô gái, nhưng hiện tại người trước mắt lại là đàn ông.Nếu không phải một người... sao vừa gặp hắn liền nhận ra mình.Không thể trùng hợp như vậy được.Vu Thanh Hàn nhìn dáng vẻ khép nép của họ, liền nói: "Tôi đi lấy thức ăn cho mọi người, đúng lúc các người suy nghĩ một chút xem có điều gì muốn nói."Anh vừa ra khỏi cửa liền trực tiếp khoá cửa lại."Đại muội, không phải muội nói là tiên nữ sao? Đây là đàn ông, muội đến nam nữ cũng không phân biệt được sao?""Đại muội, có phải muội sợ muội phu trách cứ vì mình đã qua đêm ở chỗ nam nhân hay không?""Được rồi, những việc này đều là việc nhỏ, thần tiên làm sao giống với người phàm chúng ta." Lý lão đầu quát lớn: "Chẳng lẽ việc quan trọng bây giờ là quan sát thần tiên là nam hay nữ sao?""Đúng đúng."Bọn họ đều ngồi xổm trên mặt đất, dáng vẻ rất khép nép.Khi Vu Thanh Hàn quay lại nhà chính liền thấy Chân Minh Châu đang ngồi ở bậc thang hướng lên lầu hai, cô hỏi: "Sao anh lại dẫn bọn họ đến đó?"Vu Thanh Hàn: "Quá nhiều người nên tôi không yên tâm."Chân Minh Châu nhướng mày cười: "Thì ra anh cũng biết lo lắng."Vu Thanh Hàn hỏi ngược lại cô: "Đừng nói là cô nghĩ tôi đang lo lắng về vấn đề an ninh?"Chân Minh Châu: "Không phải sao?"Vu Thanh Hàn: "Đương nhiên không phải, vài người như vậy tôi vẫn có thể giải quyết được, hơn nữa tôi có mang theo súng."Hai mắt Chân Minh Châu trừng lớn: "Má ơi."Vu Thanh Hàn: "Tôi vẫn chưa làm gì hết, nhưng nếu bọn họ không có ý tốt làm loạn chẳng lẽ không thể ra tay xử lý?"Chân Minh Châu: "..."Vu Thanh Hàn: "Hiện tại A Cửu vẫn còn ở đây, nếu chúng ta gọi người đến giúp đỡ cũng không tốt cho lắm, nhưng chẳng lẽ hai người chúng ta làm việc không mệt sao?Chân Minh Châu lập tức đồng tình: "Anh nói rất có lý."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Vì thế, chúng ta dứt khoát không cần gọi người đến giúp đỡ. Hơn nữa, tôi phát hiện Lý Quế Hoa có chút ngốc."Chân Minh Châu: "Cái gì?"Vu Thanh Hàn ý vị thâm trường nói: "Dường như cô ấy cảm thấy tôi và cô là cùng một người."Chân Minh Châu bất ngờ há hốc miệng.Cái này... Không phải, từ chỗ nào mà cô ấy có thể nhìn ra như vậy.Chân Minh Châu còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, Vu Thanh Hàn liền nói: "Nếu đã như vậy, thì cứ để cô ấy tiếp tục hiểu lầm. Dù sao chúng ta cũng không bình thường, thần bí một chút cũng không sao cả."Chân Minh Châu: "???"Vu Thanh Hàn cảm khái: "Kỳ thật tôi lại hy vọng bọn họ làm loạn một chút. Nếu như vậy tôi có thể quang minh chính đại bắt bọn họ làm việc. Dù sao chúng ta cũng đang muốn xây một căn phòng nhỏ làm nơi nghỉ chân mà."Khoé miệng Chân Minh Châu run rẩy, một lời khó nói hết: "Anh thật là... Mặc dù bọn họ không làm loạn nhưng vẫn có thể để bọn họ làm việc, chắc chắn hiện nay họ đang rất thiếu lương thực, chúng ta có thể trả công bằng lương thực."Vu Thanh Hàn nhướng mày: "Cô nói quả nhiên có đạo lý, đúng là buồn ngủ có người đưa gối đầu."Anh cao hứng nói: "Để tôi đi lấy thức ăn cho bọn họ."Chân Minh Châu: "Tôi vẫn chưa nấu xong bữa tối."Vu Thanh Hàn: "Không phải có đồ ăn liền sao? Mỗi người một hộp là được. Dù sao với tình trạng hiện tại của bọn họ thì không chỉ ăn uống đàng hoàng một lần là có thể bồi bổ cơ thể, ăn đồ ăn liền một vài lần cũng không sao cả."Anh lại hỏi: "Chỗ cô có phương tiện vận chuyển..."Chân Minh Châu: "Có xe đẩy nhỏ."Cô nhanh chân chạy vào kho hàng lấy ra: "Anh xem, khách sạn cũng sử dụng loại này."Vu Thanh Hàn liếc nhìn cô: "Các loại thường dùng như giấy bút cô không có, nhưng những đồ vật kỳ quái lại không ít."Chân Minh Châu hợp tình hợp lý nói: "Vốn dĩ là có, nhưng lúc sửa chữa không dùng đến nên tôi đều xử lý hết, tôi bán phế liệu được hơn 200 tệ đó. Sau đó tôi cũng không nhớ đến. Anh cũng biết đó, homestay nhà tôi vừa khai trương liền gặp phải sự tình kỳ quái này."Cô vỗ vỗ chiếc xe đẩy nhỏ: "Cái này không phải rất tiện lợi sao?"Hai người vừa cùng nhau đặt thức ăn vào xe đẩy, vừa nói chuyện phiếm: "Lúc mở homestay cô đã nghĩ như thế nào vậy, một người sẽ rất bận rộn."Chân Minh Châu: "Trước kia ba tôi cũng chỉ có một mình. Hơn nữa cũng không phải chỉ có mình tôi, nếu đông khách tôi sẽ tìm người trong thôn đến hỗ trợ. Việc kinh doanh ở đây vốn dĩ chỉ bình thường, nếu mướn thêm người sẽ không thích hợp. Thời điểm đông khách chỉ cần tìm vài người phụ nữ đến giúp là được. Tiền lương được tính theo giá làm việc vặt, mọi người đều nguyện ý. Anh xem, trại heo hay những lều lớn trồng rau trong thôn cũng vậy, bình thường cũng không cần thuê thêm người."Vu Thanh Hàn: "Xem ra người trong thôn rất hoà thuận với nhau."Chân Minh Châu: "Đương nhiên, mọi người đã ở đây nhiều đời, người lớn trong nhà đều quen biết nhau."Cô cười tủm tỉm: "Thật ra năm đó ba tôi nằm trong nhóm người đầu tiên rời thôn ra ngoài lang bạt, cũng không quá quen thuộc với người trong thôn, nhưng khi quay về lại hoà nhập rất nhanh. Đừng nhìn ba tôi không giống người tốt, nhưng ông là người sảng khoái, lại sẵn sàng giúp đỡ người khác nên rất được mọi người yêu quý."Vu Thanh Hàn chân thành nói: "Cô cũng dễ làm người khác yêu thích."Chân Minh Châu liếc anh: "Nhưng anh cũng đừng yêu tôi, tôi chướng mắt anh."Vu Thanh Hàn mỉm cười: "Cô cố ý đúng không?"Chân Minh Châu cười khanh khách, cô chỉ là trả lại cho anh thôi.Sau đó cô nói: "Một bát đồ ăn liền thêm một cái trứng bắc thảo đi."Vu Thanh Hàn: "Cô cũng thật tốt bụng đó."Chân Minh Châu: "Ở đây cũng không thiếu mấy thứ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận