Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 345:

Chương 345:
Chương 345:
Bọn nó đều là những đứa bé lớn lên ở nông thôn nên cũng không có đồ chơi, phần lớn thời gian sẽ giúp gia đình làm việc, thời gian vui chơi hiếm hoi sẽ cùng nhau chạy vào trong núi nhặt những hòn đá nhỏ có hình thù và màu sắc đặc biệt, xem những hòn đá này như trân bảo.Người lớn thấy vậy cũng không bận tâm, nhưng lại không biết đôi khi những như này lại thật sự có ích.Chân Minh Châu: "Trên xe chị hiện tại chỉ có hai túi gạo, nếu các em muốn đổi ngay bây giờ thì có thể lấy hai túi gạo, ngoài ra có thể đổi lấy một số thức ăn và vật dụng khác. Chị cũng sẽ đem phần còn lại đổi thành bạc cho các em. Nếu các em chỉ muốn lương thực thì hiện tại không đổi cũng được, khoảng một sau chị lại đến.""Bọn em muốn đổi ngay bây giờ." Thật ra bọn nhỏ đều rất nôn nóng.Gần một tháng, đó là một khoảng thời gian dài, nếu họ rời đi rồi không bao giờ quay lại thì sao.Mấy đứa nhỏ cũng không dám tin tưởng những người khác sẽ đổi cho bọn nó. Hơn nữa ở nơi này đã một hai năm không có người bán hàng rong nào đến. Ngay cả người này cũng là do Linh Chi tìm đến.Hơn nữa người lớn đều nói hàng hoá của những người này đều rất tốt.Trẻ nhỏ không hiểu nhiều như vậy, nhưng vẫn nguyện ý đổi.Bọn nó cũng không hiểu được chuyện lâu dài, dù sao cũng muốn đổi lấy tiền ngay bây giờ.Chân Minh Châu: "Vậy cũng được. Chú Ngưu, lát nữa phiền chú giúp bọn nhỏ đưa hàng hoá đến từng nhà nhé."Cũng may bọn họ vẫn chưa đi xa.Chú Ngưu: "Được."Chân Minh Châu nhìn đồ vật trên xe, lấy gạo và một số thứ khác xuống, cô nhìn mấy đứa bé rồi chia cho mỗi bé một cây xúc xích giăm bông, nói: "Ăn đi."Đừng xem thường những thứ như bánh mì hay giăm bông, vì hai món này đối với người cổ đại là mỹ vị hiếm có. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không nỡ đổi những thứ này, vì... hai món ăn này không thích hợp với dân chúng bình thường.Món này ăn ngon nhưng lại không thực tế.Vì thế mấy thứ này còn dư lại nhiều nhất.Mấy đứa bé xấu hổ không chịu nhận, Chân Minh Châu: "Được rồi. Các em đều cầm đi, ăn nhanh rồi sau đó trở về nhà đi. Không ăn no thì làm sao có sức mà khiêng đồ về nhà? Bên này là bánh mì, các em tự mình đến lấy."Mấy đứa nhỏ liếc nhìn nhau, ngay sau đó thận trọng gật đầu.Chân Minh Châu nhìn mấy đứa nhỏ như vậy liền cảm thấy mềm lòng.Nhìn thấy người lớn vất vả thì cô cảm thấy vẫn ổn, nhưng khi nhìn thấy cuộc sống của bọn nhỏ quá gian nan trong lòng cô lại cảm thấy chua xót.Vừa rồi mấy đứa nhỏ đã ăn qua một khối bánh mì nhỏ, dù khối bánh mì không to nhưng vẫn cảm thấy rất ngon, thấy Chân Minh Châu bảo bọn nó ăn cho no thì lại không dám xuống tay.Chân Minh Châu: "Nhanh ăn đi, bọn chị còn phải lên đường."Cuối cùng mấy đứa nhỏ cũng xuống tay, món điểm tâm gọi là bánh mì này vừa thơm lại vừa mềm.Tiểu Hỉ Thước nói: "Mấy người Thuý Hoa tỷ tỷ không chịu đến đây. Nếu biết chúng ta được ăn ngon như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ hối hận."Cậu bé dẫn đầu tên là Hổ Đầu, cậu bé lắc đầu, nói: "Khi trở về chúng ta không nên nhiều lời."Mấy đứa bé còn lại có chút không hiểu, Hổ Đầu lén liếc mắt nhìn Chân Minh Châu, sau đó nhỏ giọng nói: "Nếu mỗi người đều biết cái này, lại học theo chúng ta đến đổi thức ăn, sợ là những người này sẽ cảm thấy mình chịu thiệt, về sau bọn họ sẽ không đến nữa."Tiểu Hỉ Thước vội vàng nói: "Hổ Đầu ca, chúng ta nên ăn ít lại một chút."Hổ Đầu: "Cứ ăn đi, ăn nhiều ăn ít gì thì cũng đã ăn. Ăn cho no đi."Chân Minh Châu nghe được lời này liền bật cười, cô nhìn cậu bé: "Nhóc con này tâm tư cũng không ít nha."Tiểu Hổ Đầu có chút ngượng ngùng, khóe miệng ngập ngừng rồi nhỏ giọng nói: "Ta cũng không cố ý."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Chị cũng không có ý gì, không phải nói em là người xấu, chỉ cảm thấy em thông minh lanh lợi. Nếu đã thông minh như vậy thì dù không có điều kiện đọc sách cũng nên học một số chữ nổi, học thêm nhiều thứ tương lai sẽ giúp ích cho bản thân rất nhiều."Hổ Đầu sửng sốt, chưa từng có người nói với cậu như vậy, cũng chưa có ai nói cậu thông minh.Chân Minh Châu: "Sau khi biết chữ em sẽ phát hiện thật ra bản thân mình có rất nhiều con đường để đi."Hổ Đầu vò đầu, nói: "Có, có thể sao?"Chân Minh Châu: "Tại sao lại không thể? Không nhất định phải thi đậu công danh, chỉ là cho bản thân thêm một cơ hội mà thôi."Hổ Đầu nghe vậy, nghiêm túc gật đầu.Chân Minh Châu: "Được rồi, nhanh ăn đi. Chỗ chị không còn nhiều nước lắm nên không thể đưa cho các em, đợi chút các em về nhà mình uống nước nhé.""Vâng."Vài đứa nhỏ sôi nổi gật đầu, một lúc sau bốn đứa nhỏ đã ăn hết một túi lớn bánh mì lớn và xúc xích giăm bông.Chân Minh Châu thấy dáng vẻ chưa đã thèm của bọn nhỏ liền cười nói: "Vẫn chưa ăn no sao.""No rồi, no rồi ạ."Chân Minh Châu nhìn về phía chú Ngưu, chú Ngưu liền nói: "Đại Hắc đi theo, Nhị Hắc ở lại."Chân Minh Châu gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận