Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 396:
Chương 396:
Tối hôm qua Chân Minh Châu ngủ rất muộn nên gần trưa mới thức dậy, cô ngủ mê man, mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, lúc này mới nghĩ đến hôm nay cô sẽ cùng Túc Ninh ra ngoài. Tuy rằng...Tối qua cuối cùng cô đã chạy trối chết, nhưng cô cũng nhớ đến hai người đã thỏa thuận sẽ cùng nhau đi mua hàng tết.Chân Minh Châu xốc nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt, cuối cùng tinh thần tỉnh táo hẳn lên.Đừng nhìn Chân Minh Châu ngủ muộn lại còn bận rộn, nhưng làn da và khí sắc của cô không tệ chút nào, tự bản thân cô cũng có thể nhận thấy điều này, cô nhìn vào gương rồi nở một nụ cười. Cô biết chất lượng môi trường và không khí ở cổ đại rất tốt, ở Mãnh Hổ Lĩnh tràn ngập khí oxy tự nhiên, do đó nếu trạng thái của cô không tốt mới là chuyện lạ.Chân Minh Châu mặc một chiếc áo lông đen phối với quần jean, sau đó mới đi xuống lầu.Vừa đi xuống đã nhìn thấy Túc Ninh ngồi trong phòng khách dưới lầu, anh nhìn Chân Minh Châu, cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Để anh làm bữa sáng cho em."Chân Minh Châu cản anh lại, nói: "Đừng làm, không phải đã nói là sẽ mời tôi ăn lẩu sao? Chúng ta trực tiếp vào thành phố được không?"Cô mỉm cười, muốn cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút.Túc Ninh nhìn cô thật sâu, nói: "Được."Hai người không cần mang theo thứ gì, hiện tại mỗi lần ra ngoài đều như thế này, chỉ cần mang theo điện thoại và chìa khóa là được, còn Túc Ninh chỉ cần mang theo điện thoại.Túc Ninh mím môi, nhắc nhở: "Mấy ngày nay trời lạnh, cô mặc ấm một chút."Chân Minh Châu bật cười, gật đầu ừ một tiếng.Hai người cùng nhau ra cửa, Chân Minh Châu vẫn phụ trách lái xe, Túc Ninh nghiêm túc nói: "Tôi dự định sang năm mới khi thời tiết ấm áp sẽ học lái xe."Anh đã ở đây lâu như vậy nhưng vẫn không biết lái xe, mỗi lần đi đâu đều là Chân Minh Châu lái, một người đàn ông như anh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Theo anh, đánh xe ngựa là việc của đàn ông thì lái xe cũng vậy.Tuy rằng anh cũng biết ở thời đại này không phân biệt nam nữ, nhưng vẫn không đành lòng để Chân Minh Châu mệt mỏi.Ngay cả khi bản thân Chân Minh Châu không nghĩ vậy, thì anh vẫn muốn cô được thoải mái. Vì vậy, việc học lái xe cần được đưa vào nhật trình càng sớm càng tốt.Chân Minh Châu liếc nhìn Túc Ninh, nói: "Như vậy cũng được, nhưng trước đó anh phải thi lý thuyết, nhất định phải nhớ hết mặt chữ, sau đó thì phải học luật lệ giao thông."Quai hàm Túc Ninh căng chặt, nghiêm túc gật đầu.Anh biết chữ, nhưng đó là chữ Hán phồn thể, từ chữ phồn thể sang chữ giản thể cũng cần một quá trình thích ứng, Túc Ninh chưa bao giờ lơ là việc học tập.Nhưng... anh nhìn Chân Minh Châu, hỏi: "Những chữ anh không biết có thể hỏi em được không?"Chân Minh Châu liếc anh, nói: "Chẳng lẽ hiện tại không phải anh đang hỏi tôi à?"Túc Ninh cười nói: "Trước kia tôi học khá chậm, là kiểu người không có tài học nên cũng không có gì để hỏi cô. Hiện tại tôi định đẩy nhanh tiến độ, có thể sẽ làm phiền cô nhiều hơn..."Anh cẩn thận đánh giá Chân Minh Châu, thấy cô không mất hứng thì tâm tình cũng vui vẻ hơn: "Có thể chứ?"Chân Minh Châu: "Có thể, có gì mà không thể?"Cô cũng là người sảng khoái. Chiếc minibus nhanh chóng chạy xuống núi, từ homestay xuống núi không xa nhưng muốn lái xe ra khỏi thôn thì phải đăng ký, hiện tại đã khác xưa nhưng Chân Minh Châu cũng không cảm thấy phiền toái. Bên này có rất nhiều bí mật nên việc kiểm tra nghiêm ngặt cũng không phải chuyện xấu gì cả.Xe rời đi, Chân Minh Châu nói đùa với Túc Ninh nói: "Tối hôm qua anh đã khiến mọi người mệt mỏi cả đêm phải không?"Túc Ninh bật cười, nói: "Chắc là vậy, bọn họ cũng không ngờ nửa đêm lại có người trở về còn mang nhiều đồ đến vậy."Hiện tại, gạo và thóc cung ứng cho căn cứ đều được vận chuyển từ bên ngoài vào, nhưng một nửa rau dưa đều được chuyển từ cổ đại đến đây nên xe qua lại hàng ngày không nhiều lắm, càng hiếm có ai mang về bao lớn bao nhỏ như Túc Ninh.Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã sớm vào đến thành phố.Túc Ninh: "Thật nhanh."Ở chỗ bọn họ dù ở trong quận cũng không thể vào thành chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.Chân Minh Châu: "Thôn chúng ta cách thành phố không xa, hơn nữa có ô tô đi cũng tiện hơn."Lệ thành không lớn, Chân Minh Châu quen cửa quen nẻo lái xe đến tầng hầm đỗ xe của trung tâm mua sắm.Cô hứng thú bừng bừng: "Trên lầu có một tiệm lẩu ăn rất ngon, tôi đã đặt chỗ trước nhưng đoán chừng sẽ phải chờ đợi trong chốc lát."Túc Ninh ừ một tiếng, đi theo Chân Minh Châu bước vào thang máy lên lầu, thang máy ngắm cảnh trong suốt chậm rãi đi lên.Túc Ninh kinh ngạc nhìn ra bên ngoài, con người dần bị thu nhỏ, anh thì thào: "Cái này..."Thang máy dừng lại, có một người bước vào, anh âm thầm nuốt xuống ba chữ "thật thần kỳ" xuống.Có lẽ là cuối năm nên những người ra cửa đặt mua hàng tết cũng nhiều lên, cơ hồ mỗi tầng đều có người ra vào, rất nhanh thang máy đã đầy người, hai người Chân Minh Châu và Túc Ninh bước vào thang máy từ tầng hầm đỗ xe đều bị dồn vào tận trong cùng. Túc Ninh sợ Chân Minh Châu bị đúng trúng, duỗi tay vòng lấy cô, ngăn cản sự đụng chạm của người khác.Thật ra Chân Minh Châu đã quen, cô chỉ đơn giản xoay người, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói chuyện với Túc Ninh."Bên kia là cung văn hoá thành phố, có doanh nghiệp quốc doanh cũ nhưng đã sớm bị phá bỏ và di dời, sau đó xây dựng khu mua sắm..."Túc Ninh nghiêm túc lắng nghe, anh rất thích nghe Chân Minh Châu nói chuyện, giọng nói của cô nhẹ nhàng uyển chuyển, còn mang theo một chút ngọt ngào, Túc Ninh cảm thấy dù có nghe cả đời cũng không đủ.ĐinhChân Minh Châu: "Chúng ta đến rồi."Vào giờ cơm trưa, mọi người đều tập trung ở tầng này, hai người đến tiệm lẩu.Chân Minh Châu ngẩng đầu nhìn: "Phía trước còn có ba bàn, chúng ta thật may mắn."Cũng may cô đã lấy số trước khi đến đây, nếu không thì không biết phải đợi đến lúc nào.Túc Ninh nhìn nhóm người đang ngồi trên ghế ở cửa, kinh ngạc nói: "Những người này đều xếp hàng chờ ăn lẩu?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận