Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 282:

Chương 282:
Chương 282:
Cả ba người Chân Minh Châu ngồi xổm ven đường gặm gà rán.Ngồi xổm ăn uống ven đường là thói quen khi còn nhỏ, hiện tại đã trưởng thành thì sẽ có chút xấu hổ, nhưng Chân Minh Châu lại không hề quan tâm đến điều đó.Đây là lần đầu tiên Túc Ninh cảm nhận được một cảm giác đặc biệt, tuy rằng ban đầu có chút dè dặt nhưng dần dần cũng giống với hai người kia, bắt đầu nghiêm túc gặm gà rán.Có lẽ vì bọn họ ăn trông rất ngon miệng nên có thêm vài người lại đến mua gà rán, dù ban đầu không muốn mua nhưng cuối cùng vẫn đến mua. Chắc là vì thấy Chân Minh Châu ăn quá ngon miệng.Tuy nhiên, cơ bản mọi người đi ngang qua cũng biết Chân Minh Châu, sau đó lại được Chân Minh Châu giới thiệu Túc Ninh, thậm chí có nhiều người Chân Minh Châu chưa kịp giới thiệu đã nhận ra Túc Ninh.Ồ, người này chính là anh chàng đẹp trai tốt nghiệp tiểu học.Này...Đến tột cùng thì thím Bàng đã nói những gì.Đương nhiên thím Bàng không có khả năng nói hết với mọi nhà, nhưng không thể ngăn được sự phát triển của internet.Một người "bách sự thông" như thím Bàng đương nhiên cũng có vài nhóm chat riêng.Sau khi ba người ăn xong, Chân Minh Châu nói: "Đi, chúng ta tiếp tục đi dạo, tiện thể tiêu thực."Tiểu Thạch Đầu nhảy nhót: "Đến nhà trẻ nơi em học đi, ở đó rất tuyệt."Cậu bé không giống với bạn bè cùng trang lứa, những bạn nhỏ khi đi nhà trẻ đều gào khóc rất lợi hại, không hề thích đi học. Nhưng cậu bé lại rất thích đi nhà trẻ, vì nơi này sẽ dạy bọn họ tri thức, còn có thể chơi đùa với bạn bè. Đặc biệt là thức ăn rất ngon.Rất lâu trước kia, đại khái là ở nơi xa xôi trong ký ức, cậu nhớ rõ nhà mình cũng có những thứ này, mặc dù trí nhớ đã không còn rõ ràng nhưng cậu vẫn biết hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau.Chân Minh Châu: "Được thôi, chúng ta cùng nhau đến nhà trẻ tham quan một chút.""Ở trong thôn có trường tiểu học không?" Dường như Túc Ninh vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình tốt nghiệp tiểu học.Chân Minh Châu liếc anh một cái, cười nói: "Trước kia thì có nhưng hiện tại đều tập trung trong trấn. Trong trấn hiện có ba trường tiểu học; gồm trường tiểu học số 1, số 2 và số 3. Hầu hết những đứa trẻ trong thôn chúng ta đều học ở trường tiểu học số 1. Ngôi trường này ở ngay trung tâm thị trấn, lại có xe đưa đón, mỗi lần đi học chưa đến 20 phút là đến nơi."Túc Ninh gật đầu: "Cũng khá gần."Chân Minh Châu cười nói: "Cũng không gần lắm, nhưng có xe đưa rước nên rất tiện."Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến nhà trẻ.Tiểu Thạch Đầu tung tăng nhảy nhót, chỉ vào nhà trẻ, nói: "Đây là trường học của em."Hôm nay là ngày nghỉ nên cổng lớn đã được khoá lại, nhưng nhìn xuyên qua lan can vẫn có thể nhìn thấy trong sân trông như thế giới cổ tích. Nhà trẻ của Tiểu Thạch Đầu là một toà nhà nhỏ năm tầng có kiến trúc tinh xảo; trên tường vẽ các động vật nhỏ và rau củ như: thỏ con, hổ con, cải trắng, cà rốt...Trong sân thì có rất nhiều đồ chơi cho trẻ nhỏ như: cầu trượt, ngựa gỗ...Tiểu Thạch Đầu kiêu ngạo chống nạnh, nói: "Thế nào ạ, rất đẹp đúng không!"Chân Minh Châu gật đầu: "Đẹp, rất đẹp."Túc Ninh tò mò nhìn, rất khó tưởng tượng được đây là nơi chuyên chăm sóc các bạn nhỏ.Đây không còn là vấn đề một người có tầm nhìn xa trông rộng hay không. Dù người đến đây là một người bảy tám chục tuổi kiến thức rộng rãi, thì người cổ đại vẫn là người cổ đại, khác hẳn với người hiện đại, nên cũng sẽ vô cùng ngạc nhiên."Chỉ là bây giờ không thể đi vào bên trong."Tiểu Thạch Đầu buồn bã: "Kỳ nghỉ quá dài."Chân Minh Châu: "..."Anh bạn nhỏ à, em nói như vậy không sợ bị bàn bè bài xích sao?Cái gì mà nghỉ quá nhiều, lời này cũng nói ra được sao?Chân Minh Châu nghĩ cậu nhóc này quá kỳ lạ.Chỉ là Chân Minh Châu lại đang có cảm giác thần kỳ, ai có thể nghĩ đến hai người bên cạnh cô, một lớn một nhỏ đều là người cổ đại.Đối với xã hội này, bọn họ hoàn toàn xa lạ. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì đã cảm thấy huyền diệu.Nhưng rõ ràng Tiểu Thạch Đầu ở đây gần một năm cũng đã dần thích ứng, cậu nắm chặt tay nhỏ, nói: "Ngày mốt là đi học, em cố gắng kiên trì một ngày."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Ngoan lắm, chăm chỉ học tập nhé."Tiểu Thạch Đầu đáp một tiếng "Vâng."Chân Minh Châu: "Đi, đưa em về nhà. Em vẫn còn nhỏ, nếu không có người lớn đi cùng thì không được chạy lung tung, hiện tại vẫn có người xấu đấy."Tiểu Thạch Đầu cười tủm tỉm, đáp: "Em biết ạ."Cậu bé nghiêm túc nói: "Em sẽ không chạy lung tung, nếu em bị lạc mất thì mẹ phải làm sao bây giờ. Em còn phải chăm chỉ học tập, để trưởng thành có thể chăm sóc mẹ."Chân Minh Châu xoa đầu cậu, nói: "Trẻ em không cần suy nghĩ nhiều như vậy."Tiểu Thạch Đầu chớp chớp mắt tỏ vẻ nghi hoặc.Hai người đưa Tiểu Thạch Đầu về Ủy ban thôn, sau đó tiếp tục đi dạo.Chân Minh Châu: "Phố bên này đều là những cửa hàng hàng, anh nhìn xem nào là tiệm làm tóc, cửa hàng quần áo... Nhưng đều là những cửa hàng nhỏ. Về cơ bản thì hoạt động kinh doanh của các cửa hàng truyền thống đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi các kênh mua sắm trực tuyến."Ngay sau đó, Chân Minh Châu lại giới thiệu sơ qua cho Túc Ninh về ý nghĩa của việc mua sắm trực tuyến.Anh gật đầu: "Thì ra là như vậy."Chân Minh Châu: "Trở về tôi sẽ mua cho anh một chiếc điện thoại di động để anh tìm hiểu một chút."Túc Ninh: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận