Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 310:

Chương 310:
Chương 310:
Sau khi nghe qua câu chuyện hổ cắn chết người, tất cả đều trầm mặc. Từ Nhất Ninh và Văn Khâm cũng không nói chuyện, có lẽ là vì trong lòng bọn họ đều hiểu được về sau có rất ít cơ hội để gặp mặt nhau.Nhưng rất nhanh, Từ Nhất Ninh lại mỉm cười, nói: "Tuy rằng về sau rất hiếm có cơ hội gặp mặt, nhưng cũng không phải không có, chúng ta cũng không cần cảm thấy quá mất mát, thỉnh thoảng gửi thư cho nhau vẫn được."Hắn cười nói: "Chờ tôi thành thân sẽ mời các người đến dự."Khoé miệng Chân Minh Châu run rẩy, hỏi: "Cậu định cưới Mỹ Dương Dương hay thuỷ thủ mặt trăng?"Cô nhướng mày: "À quên mất, cậu còn thích cả Hoàng Dung."Từ Nhất Ninh ra vẻ chính đáng, nói: "Người mà sau này tôi muốn cưới nhất định phải hội tụ đầy đủ những ưu điểm của bọn họ."Chân Minh Châu rất muốn nói: Cậu xác định Mỹ Dương Dương là người sao?Nhưng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý dào dạt của hắn, cô chỉ biết ngẩng mặt nhìn trời, nói: "Chắc là tôi không tham dự được đâu."Từ Nhất Ninh: "... Vì sao?"Chân Minh Châu: "Cậu đoán xem?"Từ Nhất Ninh: "Cô nói chuyện thật khiến người khác thương tâm."Chân Minh Châu bật cười, nhưng cũng không nói gì thêm.Bạch Viễn: "Không phải cô nói sẽ không rời khỏi quán trọ Xuân Sơn sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy."Từ Nhất Ninh chợt hiểu ra: "Tôi thành thân cô cũng sẽ không tham dự, đã vậy cô còn cười nhạo tôi không cưới được vợ..."Hắn ủy khuất kêu la.Chân Minh Châu lâm vào trầm mặc, khi người này vừa đến thì hình như không phải như vậy. Là điều gì đã biến hắn thành ra thế này?Bọn họ trò chuyện sôi nổi, còn Quan Hân vẫn luôn cuối đầu, một lát sau liền nói: "Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, tôi muốn nằm nghỉ một chút."Chân Minh Châu nghe vậy liền hỏi: "Chị có chỗ nào không thoải mái sao?"Quan Hân lắc đầu: "Không có, cảm ơn cô đã quan tâm."Quan Hân đứng dậy trở về phòng, Bạch Viễn nhìn theo bóng lưng của cô ấy, nói: "Quan Hân cũng không dễ dàng."Chân Minh Châu: "Thật ra tôi cảm thấy cô ấy rất kiên cường."Người bình thường khó mà làm được như Quan Hân.Bạch Viễn mỉm cười: "Vậy cô thử đoán xem Quan Hân có đi theo tôi không?"Chân Minh Châu rũ mắt, gần như không chút do dự nói: "Sẽ."Bạch Viễn kinh ngạc: "Cô không cần suy nghĩ sao?"Chân Minh Châu cười cười, lại không nói thêm gì nữa.Quan Hân là người bình tĩnh lại lý trí, nên cô ấy sẽ lựa chọn con đường thích hợp nhất cho bản thân. Còn Bạch Viễn đề nghị Quan Hân đi theo ông là vì nhìn trúng năng lực của cô ấy. So với người chưa chắc đáng tin, cô tin tưởng Quan Hân nhất định tín nhiệm mối quan hệ đôi bên cùng có lợi hơn.Không thể không nói, vẫn là phụ nữ hiểu rõ phụ nữ hơn. Sáng sớm hôm sau, Quan Hân đã chủ động nói muốn cùng Bạch Viễn rời đi.Cả Quan Hân và Chân Minh Châu cũng không nhắc đến bảng chữ mẫu trước mặt người khác, nhưng Chân Minh Châu lại làm theo giao ước, tận tay đưa cho Quan Hân hai mươi thỏi vàng. Chân Minh Châu đã tiếp xúc với rất nhiều người đến từ cổ đại, mỗi người đều không giống nhau.Nhưng trong số đó Quan Hân là người đặc biệt nhất.Bởi vì phải rời đi, nên hành lý của Từ Nhất Ninh và Văn Khâm cũng không ít. Chân Minh Châu chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều thứ mà ở cổ đại không có, có lẽ ở hiện đại những thứ này không tính là gì, nhưng ở cổ đại lại rất xứng với hai từ - trân quý.Không chỉ hai người bọn họ có, Quan Hân cũng có.Quan Hân: "Cảm ơn cô."Chân Minh Châu: "Chúc cô lên đường thuận buồm xuôi gió."Quan Hân mỉm cười, cô ấy ở đây đã được vào ngày nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nở nụ cười thật lòng."Rất vui khi được quen biết với cô, bà chủ Chân."Chân Minh Châu: "Tôi cũng vậy."Đoàn người Bạch Viễn đã rời đi.Chân Minh Châu nhìn bóng đang bọn họ rời đi, nói với Túc Ninh đang đứng bên cạnh: "Anh biết không? Tôi thật sự không hề thích có người ở lại đây lâu."Túc Ninh nhướng mày.Chân Minh Châu: "Ở lại đây thời gian càng dài thì càng có cảm tình, đến lúc bọn họ rời đi tôi sẽ cảm thấy rất mất mát, khổ sở.""Vậy thì không để bọn họ để ở đây nữa, có thể đề nghị bọn họ ở lại dịch quán bên kia."Chân Minh Châu lắc đầu, thấp giọng nói: "Tôi cảm thấy anh nói đúng, có một số việc tôi không nên dính líu quá sâu với bên kia."Không phải bọn họ không tin tưởng cách làm người của Trương Lực, ngược lại rất tín nhiệm hắn, biết hắn không có vấn đề gì cả. Nhưng hắn có mối quan hệ sâu xa với triều đình, nên Chân Minh Châu cảm thấy không vui.Chân Minh Châu cảm khái: "Hơn nữa có một số việc tôi cảm thấy đúng là ý trời. Tôi phát hiện những người đến đây không có ai là người xấu tội ác tày trời hay tiểu nhân âm hiểm."Túc Ninh lại nhướng mày.Chân Minh Châu: "Thật sự. À không đúng, có một tên đầu trọc, chính là người của tổ chức các anh, vừa đến đây liền muốn giết tôi. Chỉ là hắn không chủ động gõ cửa, mà ở bên ngoài tấn công tôi, bị tôi và giáo sư Vu bắt lại.""Không phải tất cả mọi người của tổ chức sát thủ đều là người xấu, có rất nhiều người là bất đắc dĩ."Chân Minh Châu cười: "Giống anh sao?"Túc Ninh cũng nở nụ cười, sau đó nói: "Khách trọ đều đi cả rồi."Chân Minh Châu gật đầu, lên tiếng cảm khái: "Dạo gần đây ở homestay vẫn luôn có khách trọ, khiến tôi không thể ra ngoài, hiện giờ đã có thể nhẹ nhàng hơn một chút."Túc Ninh: "Vậy cô có dự định gì không?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên là thư giãn một chút. À không được."Cô vỗ đầu: "Xem đầu óc của tôi này, nếu bọn họ đã đi rồi thì tôi phải liên hệ với Vu Thanh Hàn, hiện bảng chữ mẫu vẫn còn đang ở chỗ tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận