Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 294:

Chương 294:
Chương 294:
Chân Minh Châu từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc hộp lớn, Túc Ninh nhận ra chiếc hộp này, đây là chiếc hộp mà hôm qua Trương Vũ vừa đưa đến, anh ta đến đưa đồ cho Chân Minh Châu bằng chiếc xe "chuyển phát nhanh".Nghe nói chiếc xe được đặt trạm trung chuyển dưới chân núi.Anh ta bị Chân Minh Châu xem như chân sai vặt, trạch nam Trương Vũ cảm thấy trên đời này không còn gì vui vẻ nữa, nhưng lại rất nghiêm túc làm việc.Túc Ninh không hiểu, nếu nhất định phải làm việc thì phàn nàn có ích lợi gì.Anh thắc mắc: "Đây là cái gì?"Chân Minh Châu nói: "Đây là mặt dây chuyền làm bằng vàng ròng theo chủ đề mười hai con giáp, vào tháng năm tôi đã đặt làm cho mấy bạn nhỏ. Ban đầu mọi việc khá suôn sẻ, nhưng trời xui đất khiến lại xảy ra một chút vấn đề nên gần đây mới giao hàng. Mặt dây chuyền hình thỏ nhỏ này là của Lâm Tú Tuệ, tôi từng nghe em ấy nói em ấy cầm tinh con thỏ. Nên anh nhớ đưa mặt dây chuyền hình thỏ nhỏ này cho em ấy. Hai mặt dây chuyền ngựa nhỏ là của tiểu Hồng và Tiểu Tử, cả hai đều cầm tinh con ngựa. Còn mặt dây chuyền heo nhỏ này là của Lan ca nhi. Ngày 1/6 là Quốc tế thiếu nhi, tôi biết ở thời đại của các anh không có ngày lễ này, nhưng ở chỗ chúng tôi lại có. Anh chỉ cần trực tiếp đưa cho bọn nhỏ, nói là quà tặng nhân ngày Tết thiếu nhi, tất cả các bạn một đều có."Túc Ninh: "Được."Chân Minh Châu: "Còn có cái này, đây là hộp quà trái cây sấy khô, bốn bạn nhỏ mỗi người một hộp.""Có phải cô chỉ định đưa cho Lâm Tú Tuệ hay không? Vậy thì sao không trực tiếp đưa qua?" Túc Ninh hỏi.Chân Minh Châu: "Thật ra không phải như vậy, Tiểu Hồng và Tiểu Tử khi còn ở đây rất ngoan, bọn nhỏ còn tặng tôi rất nhiều khăn tay, rất đẹp và tinh tế. Tôi ghi tạc việc này trong lòng. Nên đương nhiên cũng sẽ tặng cho bọn họ. Những đứa bé ngoan chính là tiểu thiên sứ, xứng đáng được đối xử tử tế.""Vậy những đứa nhỏ không ngoan thì sao?" Túc Ninh thuận miệng hỏi một câu.Chân Minh Châu: "Là tiểu phiền phức nha, tôi hận không thể cách xa bọn họ một chút."Túc Ninh không nhịn được mà bật cười, nói: "Sao cô lại đáng yêu như vậy chứ."Chân Minh Châu: "..."Túc Ninh: "Chỉ có những thứ này thôi sao?"Chân Minh Châu: "Đương nhiên còn có một hộp bánh quy lớn."Lúc này, đến bản thân cô cũng có chút xấu hổ nói: "Hình như có hơi nhiều."Túc Ninh nhìn vẻ mặt của Chân Minh Châu, cười nói: "Tôi sẽ mang hết mấy thứ này đi."Chân Minh Châu mím môi nhẹ giọng cười, nói: "Cảm ơn anh."Túc Ninh: "Không cần khách sáo với tôi."Anh nói: "Bánh quy vẫn còn khá nhiều, cho tôi thêm hai hộp nữa nhé, tôi muốn chia cho hai chị em Cẩu Đản một ít."Chân Minh Châu: "Anh xem xét rồi cứ tự nhiên lấy đi."Túc Ninh nhanh chóng xách túi lớn túi nhỏ ra cửa. Anh mặc áo mưa, trên tay là một túi đồ to, những thứ khác thì treo trên người, không thể nhìn ra đây là một người bình thường mà giống với người máy hơn. Anh ra ngoài khiến Quan Hân cảm thấy có chút bất an.Mưa to như vậy người này lại muốn đi đâu?Quan Hân lo lắng không biết liệu bọn họ có bán đứng cô ấy hay không?Nếu bị bán đứng thì cô ấy nên làm gì bây giờ?Cô ấy đã không còn đường lui, Quan Hân mím môi.Nhưng ngay sau đó cô ấy liền bình tĩnh lại. Bởi vì đột nhiên cô ấy nghĩ đến sự thần kỳ của nơi này, nếu thật sự dẫn người khác đến đây thì chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, tin chắc rằng bà chủ sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.Hơn nữa ánh mắt của bà chủ trong suốt, hẳn là một người ngay thẳng. Bản thân mình không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.Không cần suy nghĩ quá nhiều, thật sự không nên như vậy.Cuối cùng Quan Hân cũng đã ổn định tâm lý. Cùng lúc đó, Túc Ninh đi từng bước dọc theo đường rừng, hơn nửa canh giờ mới đến được dịch quán, anh trực tiếp gõ cửa."Ai vậy?"Tuy dịch quán khá vắng khách nhưng thỉnh thoảng cũng có người đến thuê trọ.Rất nhanh đã có người đi ra mở cửa: "Túc Ninh? Sao ngươi lại đến đây?"Túc Ninh khuân đồ vào cửa, nói: "Đương nhiên là có việc."Trương Lực nhìn thoáng qua mấy món đồ của Túc Ninh.Túc Ninh: "Nếu muốn cái gì thì tự mình sắp xếp người qua đó vận chuyển. Những thứ này không có phần của ngươi."Trương Lực: "... Thật lạnh lùng."Túc Ninh: "Tôi đến đây vừa vì việc công lẫn việc riêng."Anh dứt khoát kể hết mọi chuyện với Trương Lực, sau đó nói: "Khi mưa tạnh thì làm phiền người đến huyện kế bên hỏi thăm một chút."Trương Lực: "Việc này không thành vấn đề."Còn việc riêng là việc gì nhỉ?Túc Ninh: "Bà chủ nhờ tôi mang quà đến cho mấy bạn nhỏ và Lâm Tú Tuệ."Thuộc hạ của Trương Lực lập tức đi gọi người, thật ra bọn họ đã nghỉ ngơi sớm, lúc này đã lên giường nằm rồi, nghe thấy có người đến tìm liền mặc quần áo vào, ra ngoài với vẻ mặt ngạc nhiên.Lâm Tú Tuệ đến trước tiên, theo sau là Lan ca nhi và hai tỷ tỷ, mấy đứa bé buồn ngủ dụi mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận