Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 54: Trò Chuyện Đêm Khuya 1
Chương 54: Trò Chuyện Đêm Khuya 1
Chân Minh Châu nhiệt tình như lửaKhông phải học chuyên ngành văn vật là có thể phân biệt hay đánh giá văn vật.Cũng giống như học chuyên ngành máy tính chưa chắc có thể sửa được máy tính.Nhưng cơ hội hiếm có như vậy, nếu không biết nắm bắt là đồ ngốc.Đối với việc này, Chân Minh Châu cảm thấy rất hứng thú, càng cảm nhận được bản thân may mắn khi có duyên "kỳ ngộ" với việc xuyên qua này. Những bạn học của cô không thể trải qua cuộc sống muôn màu muôn vẻ như thế này, cũng không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với đồ cổ.Tâm trạng hôm nay lấp lánh như những vì sao.Trời quang mây tạnh công việc càng bận rộn hơn.Đây là miêu tả chân thật về Chân Minh Châu cùng Vu Thanh Hàn, rất nhanh hai người đã trở nên bận rộn. Nếu không phải ở homestay còn có một "bệnh nhân" thì đến cơm chiều bọn họ cũng quên ăn. Nguyên Tuấn thở dài sâu kín, buổi trưa khá tốt sao đến buổi tối lại là màn thầu.Bất quá lúc này lại không có ai quản. Hắn ước gì được như vậy, vì nếu không có người quản có thể xem phim thoải mái, qua phim truyền hình có thể học được rất nhiều điều. Có một số chuyện mẫu phi sẽ không nói cho hắn biết.Hiện giờ đúng lúc để hắn mở mang kiến thức.Nguyên Tuấn xem phim giống như "đói khát", còn Vu Thanh Hàn cũng một đêm không ngủ, anh mở cuộc họp trực tuyến suốt đêm để báo cáo về tình trạng ngoài ý muốn xuyên qua, kết quả thử nghiệm ngắn hạn và "thu hoạch" của bọn họ.Kế tiếp bọn họ sẽ xử lý mọi chuyện như thế nào thì với cấp bậc của Chân Minh Châu vẫn cần phải bảo mật.Sau cuộc họp xuyên đêm, trong nhiều phương án hai bên rốt cuộc cũng chọn ra được phương án giải quyết thích hợp. Đã gần rạng sáng Vu Thanh Hàn vẫn chưa rời đi, anh ngồi trong sân cảm thụ từng cơn gió nhẹ thổi qua.Thời tiết tháng 5 không lạnh cũng không nóng, nhưng Vu Thanh Hàn lại cảm thấy đầu óc vô cùng thanh tỉnh."Giáo sư?" Chân Minh Châu khoác một chiếc áo choàng to, tóc rũ xuống vai. Vu Thanh Hàn nhìn cô, lên tiếng hỏi: "Sao cô lại thức dậy rồi?"Chân Minh Châu nhoẻn miệng cười: "Tôi vẫn luôn không ngủ."Cô lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế: "Cuộc nói chuyện như thế nào rồi?"Vu Thanh Hàn: "Tôi đã nói qua với cô lai lịch của tôi chưa nhỉ?"Cái Chân Minh Châu muốn hỏi là kết quả cuộc họp, thế nhưng người này lại muốn nói chuyện xưa. Chân Minh Châu kinh ngạc nhìn anh, không hiểu vì sao anh lại nói như vậy.Tuy vậy, cô vẫn rất phối hợp lắc đầu, chuẩn bị nghe một chút.Lông mi Vu Thanh Hàn khẽ động, cuối đầu cười nói: "Thật ra tôi giống với Tiểu Thạch Đầu."Chân Minh Châu đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Vu Thanh Hàn, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, lắp bắp nói: "Anh, anh..."Vu Thanh Hàn gật đầu: "Đúng là như cô nghĩ."Chân Minh Châu không nghĩ đến mọi chuyện là như vậy. Hoàn toàn không nhìn ra nha.Chân Minh Châu: "Vậy anh..." Cô lên tiếng nhưng không biết nên hỏi cái gì.Vu Thanh Hàn cũng không đợi cô hỏi mà trực tiếp nói: "Tôi cũng không biết mình xuyên qua như thế nào, lúc tôi xuyên qua vẫn chỉ là một đứa bé nằm trong tả lót được đặt trong núi. Ba tôi đến Ly Sơn leo núi nhặt được tôi. Quần áo cùng bức thư để lại trên người tôi đều rất kỳ lạ nên ông ấy quyết định đăng báo. Sau đó, tôi vui vẻ hạnh phúc mà lớn lên, ba mẹ rất thương yêu tôi."Chân Minh Châu chống cằm, nhìn Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn: "Khi còn nhỏ tôi rất thông minh, ba mẹ vẫn luôn rất yêu thương chiều chuộng tôi, tôi học được mọi thứ rất nhanh. Năm tôi 18 tuổi, tổ chức đến nói mọi chuyện với tôi, lúc đó tôi mới biết được thân phận của mình rồi gia nhập Phòng điều tra sự kiện đặc biệt, đến nay cũng được mười năm rồi."Chân Minh Châu mím môi, cất giọng hỏi: "Anh có nhớ cha mẹ ruột của mình không?"Vu Thanh Hàn cúi đầu, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Sẽ không.""Có lẽ bọn họ đã không còn nữa, lúc đó bọn họ đã đến bước đường cùng mới đặt tôi trong núi để tôi tự sinh tự diệt. Lúc ấy trên người tôi có một bức huyết thư."Chân Minh Châu trầm mặc, cũng không an ủi Vu Thanh Hàn.Mẹ cô cũng đã qua đời nên cô hiểu được cảm giác đó. Lúc này an ủi cũng vô dụng.Cô chỉ vươn tay, nhẹ nhàng vỗ bả vai Vu Thanh Hàn.Vu Thanh Hàn mỉm cười nói: "Không có việc gì, cô có biết vì sao tôi muốn nói chuyện này với cô không?"Chân Minh Châu lắc đầu, đúng là không biết vì sao anh đột nhiên lại nói ra mọi chuyện?Vu Thanh Hàn: "Bởi vì sau này, có khả năng chúng ta sẽ hợp tác cùng nhau trong thời gian dài; nếu là đồng nghiệp, hơn nữa trải qua chuyện ngày hôm qua chúng ta cũng coi như bạn chí cốt. Vì thế tôi nghĩ muốn nói ra mọi chuyện. Nếu có thể hiểu rõ lẫn nhau thì về sau khi giải quyết vấn đề cũng dễ dàng hơn."Chân Minh Châu gật đầu, tán thành.Cô nói: "Vậy thì tôi cũng nên bật mí một chút, tiếc là tôi không có bí mật."Vu Thanh Hàn bật cười: "Tôi biết, sáng sớm tôi liền điều tra qua." Anh chân thành nói: "Có điều, Chân Minh Châu à, vận may của cô thật sự tốt hơn rất nhiều người."Thời điểm bọn họ điều tra Chân Minh Châu, khi anh nhìn thấy hồ sơ của cô rồi nghĩ lại chính liền cảm thấy bình thường không có gì đặc biệt.Tuy rằng, trong mắt nhiều người có lẽ hồ sơ của anh đáng xem hơn, thiên tài trẻ tuổi, nổi bật trong nhóm thanh thiếu niên, xuất sắc ở mọi mặt. Điều này làm rất nhiều người cảm thấy anh khác biệt.Chỉ là, nếu muốn nói hâm mộ thì người bình thường chắc chắn sẽ hâm mộ người như Chân Minh Châu.Anh thông minh, học giỏi đòi hỏi phải có thiên phú cùng sự nỗ lực.Nhưng trường hợp của Chân Minh Châu thuộc về huyền học.Cô đúng là trời sinh mang mệnh Âu hoàng, lúc nhỏ mua một chiếc khăn tay cũng có thể trúng một hộp bánh bao, đến lớn khi tốt nghiệp đại học lại vô tình trúng thưởng mấy trăm vạn. Hơn nữa, việc học tập cũng rất thuận lợi, đến khi thi đại học cũng phát huy tốt hơn bình thường.*Âu Hoàng: Người rất may mắn, đi ra đường tuỳ tiện nhặt một mảnh giấy cũng có thể trúng được 500 vạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận