Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 87: Quá Nhỏ 4

Chương 87: Quá Nhỏ 4
Chương 87: Quá Nhỏ 4
Nhân viên bán hàng vừa mới tiếp chuyện với Chân Minh Châu nhìn cô, lại nhìn dì Lâm đang đứng bên cạnh, nở nụ cười chuyên nghiệp rồi giới thiệu: "Nếu quý khách muốn mua khuyên tai thì xem bên này."Hiển nhiên dì Lâm không nghe được nhân viên bán hàng nói gì, ngược lại lôi kéo Chân Minh Châu nói chuyện không ngừng: "Minh Châu, cháu nói xem tại sao Nghiên Nghiên lại không nghe lời dì chứ. Dì và chú Lâm là người làm cha làm mẹ không hy vọng con bé kiếm được nhiều tiền, chỉ mong con bé đừng quá vất vả nhưng nó lại không nghe. Nhất định phải làm việc ở cái công ty kia, gần đây lại vội vàng làm hạng mục gì đó một ngày chỉ nghỉ ngơi được ba bốn giờ. Ông chủ công ty đó sao có thể xem con người như con la mà sai sử như vậy. Con không thấy được dáng vẻ tiều tụy của con bé đâu..."Chân Minh Châu còn chưa kịp phản ứng thì nhân viên bán hàng đã yên lặng gật đầu.Những ông bà chủ đều như vậy, khi nghe những lời này trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng xúc động.Dì Lâm: "Hơn nữa mấy chỗ đó toàn là đàn ông lớn tuổi đầu hói, làm sao mà chọn được đối tượng yêu đương thích hợp chứ."Chân Minh Châu bật cười to, nhưng vẫn an ủi dì Lâm: "Dù sao Lâm Nghiên cũng thích làm việc ở đó. Hơn nữa, cô ấy hy vọng có thể đạt được thành công để cô chú nở mày nở mặt. Nhưng thật ra dì nói cũng có chỗ đúng, làm việc như vậy quá mệt mỏi, để con khuyên Nghiên Nghiên nên cố gắng nghỉ ngơi đừng làm việc quá sức."Lâm mụ mụ: "Đúng, đúng, con khuyên con bé giúp dì."Chân Minh Châu rất giỏi trong việc trấn an người lớn, cô nói: "Lâm Nghiên rất có năng lực, trong số các bạn học thì cô ấy được xem như người có mức lương làm việc cao nhất. Cô ấy còn nói với con, hy vọng khi còn trẻ có thể dẫn chú và dì đi du lịch một lần. Dì thử nghĩ xem, nếu muốn cuộc sống sung túc hơn thì phải có nền tảng tài chính vững vàng."Không ngờ dì Lâm lại nói: "Nhưng cháu không có tiền vẫn sống rất tốt đó thôi."Chân Minh Châu: Dì đang xát muối vào tim cháu đấy.Nhân viên bán hàng đang nghe bọn họ nói chuyện liền cảm thấy không đúng.Không phải đâu dì ơi, từ đâu mà dì nghĩ cô ấy không có tiền? Vừa rồi cô ấy không cần suy nghĩ đã mua một chiếc vòng tay giá năm vạn đó.Chân Minh Châu: "Cháu là người an phận, hơn nữa chuyên ngành của cháu tìm việc không dễ như chuyên ngành của Lâm Nghiên. Nên cháu quyết định về đây trông coi homestay."Dì Lâm không đồng ý với Chân Minh Châu: "Dì cảm thấy chuyên ngành của cháu mới tốt. Con gái học chuyên ngành liên quan đến cổ vật mới có nội hàm. Thời gian trước, chú Lâm của cháu còn đến chợ đồ cũ mua vài chiếc bình, nói là sẽ mang qua cho cháu nhìn thử xem có phải đồ cổ hay không."Chân Minh Châu: Học chuyên ngành phần mềm liền bị người lớn bắt sửa máy tính, cô học chuyên ngành văn vật thì mấy cô mấy dì liền nghĩ cô có thể phân biệt đồ cổ thật giả.Chân Minh Châu mỉm cười, nói: "Được ạ. Dì Lâm, không phải dì muốn mua khuyên tai cho Lâm Nghiên sao? Để con xem với dì."Dì Lâm: "Được, được."Đừng nhìn dì Lâm ngoài miệng nói chỉ tuỳ tiện mua một đôi khuyên tai nhỏ thôi. Nhưng lại mua một đôi khuyên tai nhìn cũng không tồi.Sau khi mua khuyên tai, trên đường về dì Lâm liền nói: "Về trấn ghê nhà dì ăn cơmChân Minh Châu cười nói được.Mẹ Chân Minh Châu mất sớm, khi còn nhỏ cũng vì không có mẹ mà cô rất khổ sở. Dì Lâm nhìn có vẻ hay suy nghĩ lung tung nhưng lại rất quan tâm đến cô. Cũng chính vì vậy mà khi còn nhỏ Chân Minh Châu đã không ít lần ăn cơm ở nhà Lâm Nghiên."Con muốn ăn thịt thỏ xào cay.""Được. Chú Lâm đang ở bãi đậu xe chờ dì, chút chữa cháu lái xe theo sau chúng ta nhé."Chân Minh Châu đương nhiên đáp ứng."Minh Châu à, cháu nói xem Nghiên Nghiên..."Lúc này, Lâm Nghiên đang ở công ty tăng ca chợt hắt xì không ngừng.Đồng nghiệp cô ấy thấy vậy liền nói: "Cậu không có việc gì chứ? Có phải bị cảm rồi không?"Lâm Nghiên: "Không phải, có lẽ có người đang nhắc đến tớ."Vừa nói xong cô ấy liền nhận được WeChat, cười nói: "Quả nhiên có người nhắc đến tớ mà.""Như thế nào?""Nhất định là mẹ đang nói xấu tớ. Đáng thương cô nhóc Minh Châu chắc đang phải nghe mẹ tớ lải nhải không ngừng."Nghe Lâm Nghiên nhắc đến cái tên này liền có không ít người dựng lỗ tai lên nghe. Lần trước, người chị em tốt này của Lâm Nghiên đã gửi đến một chiếc bánh kem ăn vô cùng ngon."Lâm Nghiên, người chị em tốt này của cậu sao gần đây không gửi thức ăn đến cho cậu vậy?"Lâm Nghiên câm nín.Sau đó sâu kín nói: "Mấy người chỉ biết ăn.""Dân dĩ thực vi thiên.""Vậy cũng đừng tìm chị em tốt của tôi."Lâm Nghiên nhìn mấy tấm ảnh Chân Minh Châu vừa gửi đến, cất giọng buồn buồn: "Tớ cũng muốn ăn món ăn mẹ tớ làm...""Nhanh tăng ca đi."Ô ô, đáng thương mấy kẻ làm công ăn lương như cô mà.Chỉ là... ngày hôm sau vào lúc chạng vạng, Lâm Nghiên nhận được chuyển phát nhanh liền rơi vào trạng thái mơ màng. Cô ấy ngây người nhìn chiếc vòng tay, thất thần nghĩ cô nhóc Minh Châu nhà mình có tiền đến vậy sao?Chân Minh Châu điên rồi sao mà tặng mình món quà quý giá thế?Lâm Nghiêng lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh, nhanh chóng gọi điện thoại... tiểu Minh Châu nhà mình sẽ không đi cướp ngân hàng đúng không?Cũng từ giây phút này, trong công ty của Lâm Nghiên có thêm một truyền thuyết: Lâm Nghiên một cô bạn khuê mật tiểu phú bà tay nghề nấu ăn siêu đẳng.Chân Minh Châu: Không ngờ cô lại có biệt danh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận