Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 181:

Chương 181:
Chương 181:
Lời Bạch Viễn nói không phải khách khí mà là thật lòng.Khi về đến quán trọ Xuân Sơn, ông ấy thật sự cảm thấy an tâm không ít.Mà khi nhìn thấy Chân Minh Châu ông lại càng an tâm hơn nhiều.Thời gian trước ông được đưa đến một nơi kỳ quái để điều trị bệnh, tuy rằng nơi đó rộng lớn nhưng lại không có người nào cùng ông nói chuyện, thật sự rất buồn tẻ.Cũng may Vu thần y nhìn ra được sự buồn tẻ của ông nên có lòng tốt tìm cho ông chút niềm vui.Mấy ngày này, ông không ngừng xem hơn một nghìn tập phim [Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang]. Tuy rằng đến lúc ông rời đi sói xám vẫn chưa ăn thịt chú cừu, nhưng qua bộ phim ông đã có thể rút ra được một ít đạo lý. Không chỉ vậy, một ít phát minh của Hỉ Dương Dương dường như rất hữu dụng với bọn họ.Bạch Viễn không cần ghi chép lại, bản thân ông chính là sổ ghi chép, ông đã ghi nhớ mọi thứ vào đầu, định sau khi trở về sẽ tiến hành thử nghiệm.Vì thế đừng nghĩ Vu Thanh Hàn nhanh chóng muốn Bạch Viễn rời đi; thật ra bản thân Bạch Viễn cũng đã rất nôn nóng, hận không thể trở về sớm một chút. Vì thế, khi vừa về đến chỗ của Chân Minh Châu thì ông rất vui.Trở về nơi này liền cảm giác được thời gian ông rời đi sẽ không còn xa nữa.Bạch Viễn rất tự giác trong việc rời đi.Khi nhìn thấy Chân Minh Châu, tâm tình của Bạch Viễn khá tốt. Nhưng đúng là ông trời rất biết trêu chọc con người, Vu Thanh Hàn vội vàng đưa Bạch Viễn về đây nhưng trời lại không có mưa, dù thời tiết âm u, tiếng sấm gầm vang không ngừng.Nhưng thời tiết lạnh như vậy đương nhiên là muốn... ăn lẩu nha.Chân Minh Châu gọi mấy người Cốc gia cùng nhau xuống lầu chuẩn bị. Cốc gia không thường xuyên ra khỏi phòng, đương nhiên cũng không thường đến nhà chính.Lúc Chân Minh Châu gọi thì Vương thị không lập tức xuống dưới mà vẫn tiếp tục ở lại phòng thêu thùa thêm chút nữa. Cốc Chi Tề thấy Vu thần y và Bạch Viễn đều ở phòng bếp rửa rau, liền yên lặng theo sau hỗ trợ.Có câu [Quân tử xa nhà bếp], nên thật ra hắn chưa từng làm qua việc bếp núc. Nhưng trong những lúc này thì hắn vẫn có chút nhãn lực, nơi này nhìn tới nhìn lui thì hắn gần như là người vô dụng, mọi người ở đây đều không đơn giản nhưng lại không câu nệ với nhà bếp thì hắn có lý do gì để nói câu đó chứ?Chắc chắn là không.Ba đứa bé Tiểu Hồng, Tiểu Tử và Lan ca nhi cũng định đi vào giúp đỡ.Chân Minh Châu: “Con nít thì cứ ra ngoài chơi, chỗ này không cần mấy đứa phụ giúp đâu. Bọn em vẫn còn nhỏ không cần làm mấy việc này.”Điểm tốt nhất khi ăn lẩu là căn bản không cần làm gì nhiều, chỉ cần chuẩn bị đồ ăn là được.Tuy ba đứa bé không cần phụ giúp người lớn nhưng cũng không biết làm gì, đều chỉ ngồi yên trên sô pha. Lan ca nhi nhìn thấy một món đồ có hình chữ nhật, tò mò cầm lên nhìn trái ngó phải, không biết đây là cái gì.Tiểu Hồng thấy vậy lên tiếng: “Lan ca nhi nhanh bỏ xuống, không được làm hỏng đồ vật ở đây.”Lan ca nhi nhanh chóng đặt xuống, chỉ là trong lúc đó không biết đã đụng phải cái gì, cạch một tiết ti vi trong phòng khách đã được bật lên.Mấy đứa bé giật nảy mình, thét chói tai.Chân Minh Châu xách theo dao phay vội vàng chạy ra: “Có chuyện gì vậy?”Ba đứa nhỏ ôm nhau run bần bật, bị dọa phát khóc: “Xin lỗi chị, bọn em không biết, không biết đã đụng phải cái gì...”Bọn nhỏ nhìn ti vi với ánh mắt hoảng sợ.Bạch Viễn kinh ngạc nhìn ba đứa nhỏ, ngay sau đó lại nhìn Chân Minh Châu, chỉ trong chốc lát ông liền hiểu, thì ra bọn họ ở đây lâu như vậy nhưng chưa từng xem ti vi. Nếu đã xem ti vi thì không thể nào sợ hãi đến vậy, chính vì chưa xem qua nên mới kinh ngạc và hoảng sợ.Vì thế, dù là Vu thần y hay bà chủ nguyện ý để bọn họ xem “ti vi”, xem các thể loại “phim truyền hình” nhất định là có nguyên nhân, có lẽ là vì những thứ trong ti vi thật sự sẽ giúp ích cho bọn họ.Hay lắm, Bạch Viễn lại tiếp tục tự mình bổ não.Lúc này Chân Minh Châu bước đến gần rồi dỗ dành ba đứa nhỏ: “Không có gì, không phải sợ. Các em nhìn xem, tất cả đều là giả, cái này giống với hát tuồng mà bọn em đã từng xem qua đó.”Khi nghe Chân Minh Châu nói vậy, ba đứa nhỏ đều cẩn thận nhìn về phía ti vi.Đồng thời cũng có một người vô cùng khiếp sợ đó là cha của ba đứa nhỏ - Cốc Chi Tề.Chân Minh Châu: “Để chị xem có phim hoạt hình gì không.”“Chúng ta xem phim hoạt hình [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] đi.”Bộ phim hoạt hình này có hơi cũ, nhưng dù cũ đến đâu thì bọn nhỏ cũng chưa từng xem qua, phải không?Thật ra [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] không phải bộ phim hoạt hình Chân Minh Châu xem khi còn nhỏ. Lúc nhỏ cô thường xem [Sailor Moon], [Thám tử lừng danh Conan], [Cô bé Maruko]. Nhưng khoảng thời gian trước bùng nổ trào lưu hoài niệm nên cô đã download không ít phim hoạt hình cũ.Ngoại trừ [Cảnh sát trưởng Mèo Đen], còn có phim [Anh em hồ lô].Chân Minh Châu bấm chọn bộ phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] rồi nói: “Đây, bọn em xem bộ phim này đi.”Cô không phải là người thích làm ra vẻ. Tuy trước kia cô quyết định không cho bọn nhỏ xem ti vi, nhưng dù sao trẻ con cũng không thể so với người lớn, nên nếu các bé tình cờ nhìn thấy thì Chân Minh Châu cũng không giấu giếm, cô rất rộng rãi nha.Câu nói kìa nói thế nào nhỉ?Dù sao thì cũng chính là ý trời.Ba đứa bé yên lặng vươn tay lau đi mấy giọt nước mắt trên mặt mình, ngơ ngác nhìn tình huống trước mắt. Khi bài hát mở đầu bộ phim [Cảnh sát trưởng Mèo Đen] vang lên, Lan Ca do dự một chút liền chỉ vào ti vi, nói: “Đây là... mèo con?”Chân Minh Châu: “Đúng vậy, là một chú mèo con uy phong lẫm liệt, các em tiếp tục xem đi.”Cô đi vào thì thấy Cốc Chi Tề đứng ở cửa nhà bếp, ngẩn ngơ nhìn ti vi.Thật ra hắn còn khiếp sợ hơn mấy đứa bé.Chân Minh Châu có thể giải thích với mấy đứa bé phim chiếu trên ti vi cũng giống như hát tuồng, nhưng xem ra với Cốc Chi Tề thì hình ảnh trước mắt vô cùng thần kỳ.“Ầm ầm ầm” tiếng sấm ngày một lớn hơn.Nhìn thấy trời đã tối đen, Chân Minh Châu bèn nói: “Không biết ba tôi đã xuống máy bay chưa.”Vu Thanh Hàn: “Ba cô chưa xuống máy bay cũng không có vấn đề gì, thành phố mà ông ấy đến không có mưa hay có tuyết rơi.”Chân Minh Châu: “Cũng đúng.”Mấy người nhanh chóng ngồi xuống bàn tròn, lúc này Vương thị cũng đã xuống lầu, và đương nhiên là cũng rất khiếp sợ khi nhìn thấy ti vi.Vì dù sao ti vi cũng là thứ quá mới mẻ.“Đây là thần khí gì vậy?”Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, cô nói: “Đây chỉ là một hình thức giải trí mà thôi.”“Trời mưa.” Vu Thanh Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên lên tiếng.Chân Minh Châu vội đứng dậy nhìn rồi nói: “Đúng vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận