Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 284:

Chương 284:
Chương 284:
Túc Ninh vốn tưởng rằng không cần cố gắng quá nhiều cũng có thể nhanh chóng thích ứng với cuộc sống mới, nhưng chỉ sau một ngày anh liền biết là không thể.Giữa những gì mà anh tưởng tượng và cuộc sống mà anh nhìn thấy có cách biệt rất lớn; nhưng may mắn thay anh vẫn còn cơ hội bổ sung kiến thức và thông tin, tuy Túc Ninh ít ra ngoài đi dạo nhưng mỗi ngày ở nhà anh đều xem tin tức và tập sử dụng máy vi tính.Lúc này, anh rốt cuộc cũng hiểu tại sao Chân Minh Châu luôn cho bọn họ xem phim truyền hình.Nếu thật sự để họ xem các chương trình truyền hình hay tiết mục trên ti vi thì nhất định sẽ gặp rắc rối lớn.Tuy nhiên chuyến du lịch cổ đại của Vu Thanh Hàn lại bị cấp trên hoãn lại, chọc Vu Thanh Hàn tức giận suýt nữa đã chửi tục. Thật ra anh đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng vì có thêm Túc Ninh nên việc này cần điều chỉnh lại.Trên thực tế, đây cũng là vì muốn tốt cho Vu Thanh Hàn, so với một người không biết gì về cổ đại thì Túc Ninh đi theo sẽ thích hợp hơn.Do đó, Vu Thanh Hàn suy xét đến công việc hiện tại nên tạm thời rời khỏi homestay.Sau khi Vu Thanh Hàn rời đi, homestay Xuân Sơn lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.Tuy nhiên cũng có chút khác biệt, đó là thân phận của Túc Ninh.Đối với việc anh gia nhập vào tổ chức, từ Vu Thanh Hàn đến Chân Minh Châu hay là Triệu Xuân Mai, Trương Vũ ở dưới chân núi cũng không quá kinh ngạc, mọi người đều bình tĩnh tiếp nhận. Dưới tình huống hiện tại thì việc giữ Túc Ninh lại là sự lựa chọn khá tốt.Những ngày này, Túc Ninh phải học tập và làm quen với rất nhiều thứ; hơn nữa vì cần phải dưỡng thương, nên dù có thể ra ngoài nhưng anh rất hiếm khi làm vậy, phần đều ở trong homestay. Chỉ là không biết có phải do quan hệ "người một nhà" hay không, mà anh chủ động nhận thầu việc nấu ăn ở bên này.Có điều tay nghề của Túc Ninh hoàn toàn không bằng Chân Minh Châu.Từ Nhất Ninh và Văn Khâm: Vô cùng nhung nhớ những ngày tháng trước kia.Bọn họ thích các món ăn do bà chủ Chân nấu, nhưng bọn họ cũng đã nhìn ra dù bà chủ thích nấu ăn nhưng không phải kiểu người quan tâm đến chuyện bếp núc. Hơn nữa cô ấy là kiểu người "nếu anh làm tôi sẽ không làm".Đúng như lời Vu Thanh Hàn đã từng nói, nếu anh ấy đích thân làm chuyện gì thì Chân Minh Châu sẽ lùi về phía sau trở thành phụ tá, nhưng nếu anh ấy không ở đây thì cô vẫn có thể xử lý mọi việc.Do đó lần này cũng như vậy, Túc Ninh chủ động gánh vác thì Chân Minh Châu thuận thế buông tay.May mắn là hai người Từ Nhất Ninh cũng rất yêu thích các loại đồ ăn vặt, còn Chân Minh Châu cũng có rất nhiều cơ hội để gọi cơm hộp.Bọn họ không hiểu cơm hộp mang về là cái gì, nhưng thông qua tên gọi vẫn có thể hiểu được đôi chút. Mắt thấy đã hơn một tháng trôi qua, lúc này thời tiết cũng dần ấm lên, đã là giữa tháng sáu rồi, có thể không ấm áp sao?Giữa thời điểm này đã có hai ba trận mưa, nhưng mưa không lớn, cũng không có khách đến.Đương nhiên, cũng không phải mỗi lần trời mưa đều có khách đến. Dù sao thì nơi này cũng chính là Mãnh Hổ Lĩnh đấy.Nhưng cả ngày hôm nay thời tiết âm u, gió thổi phần phật không ngừng. Chân Minh Châu không cần suy nghĩ nhiều cũng có thể đoán được chắc chắn đêm nay sẽ có một trận mưa lớn.Quả nhiên, lúc chạng vạng, từng giọt mưa tí tách rơi và có chiều hướng ngày càng nặng hạt, trời ngày một âm u. Chân Minh Châu và những người khác đang ăn cơm thì nghe được âm thanh gõ cửa rất lớn từ bên ngoài truyền đến. Chân Minh Châu lập tức đi ra ngoài, liếc mắt nhìn Túc Ninh cũng đang đi theo cô. Cánh cổng vừa mở ra liền nhìn thấy một người phụ nữ dáng vẻ chật vật, trên dưới 30 tuổi, khuôn mặt gầy gò, đầu tóc rối tung.Cô ấy mang theo một cái tay nải, khi vừa nhìn thấy có người mở cửa thì hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống.Thật ra cô ấy cũng không muốn quỳ xuống mà là thật sự quá mệt mỏi. Trong nháy mắt cô ấy nhìn thấy Chân Minh Châu là nữ tử thì trong lòng liền thở dài nhẹ nhõm."Cô làm sao vậy? Mau đứng lên."Chân Minh Châu bước đến đỡ người dậy, người phụ nữ dụi mắt, hít sâu một hơi, nói: "Không biết, không biết có thể cho tôi ở lại một đêm được không?"Chân Minh Châu: "Vào đi."Bất kể thế nào thì cô cũng không thể để người nọ đứng bên ngoài, do đó hiện tại Chân Minh Châu không hỏi gì thêm, cơ bản sẽ để cô ấy vào bên trong rồi nói tiếp. Người phụ nữ đi theo sau hai người, Chân Minh Châu không dẫn cô ấy đến phòng khách nhà chính; ngoại trừ Lý Quế Hoa lần đầu tiên đến đây và Tiểu Thạch Đầu là người thứ hai, còn những lúc khác nếu không phải người đáng tin cậy thì cô sẽ không dẫn họ đến phòng khách.Trên thực tế là khi cô đã dần quen thuộc với người nào đó thì mới có thể làm vậy.Cô đi đến căn phòng gần cổng lớn nhất, chưa kể đây cũng là căn phòng được sử dụng thường xuyên nhất.Chân Minh Châu thuận tay bật đèn lên, căn phòng bỗng nhiên vụt sáng, người phụ nữ kinh ngạc ngẩng đầu, run rẩy sợ hãi.Chân Minh Châu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô ấy thì lên tiếng: "Nơi này là quán trọ Xuân Sơn, nếu cô đã đến đây thì tạm thời ở lại một đêm, đợi mưa tạnh thì rời đi. Không biết nên xưng hô với cô như thế nào?""Quan, tôi họ quan, cô gọi tôi Quan nương tử là được." Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, cũng có chút đề phòng với mấy người Chân Minh Châu. Chuyện này hoàn toàn đúng, đến một nơi trông rất quỷ dị, nơi chốn đều không bình thường thì ai có thể không đề phòng cơ chứ.Chính vì vậy, cô ấy càng thêm căng thẳng nắm chặt lấy tay nải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận