Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 304:
Chương 304:
Vừa vào phòng, Quan Hân đã cởi áo mưa ra, sau đó cũng cởi áo khoác ngoài ra rồi treo lên để hong khô. Không ai nói với cô ấy những chuyện này, nhưng thật ra cũng chẳng có gì để nói, chỉ cần nhìn sơ qua liền biết phải làm như thế nào.Bộ quần áo Quan Hân thay ra hôm qua đã được giặt sạch, lúc này cũng đã khô.Bên ngoài mưa to nhưng nhiệt độ trong phòng không thấp, quần áo còn thoang thoảng hương hoa.Nơi này thật sự rất tốt, giống như thế ngoại đào nguyên.Nhưng Quan Hân biết nơi này không dành cho cô ấy.Quan Hân nhìn mưa rơi ngoài sân, thoáng chốc đã nhìn thấy Văn Khâm đang ở trong sân đùa nghịch mấy bông hoa. Bởi vì, những chậu hoa được trồng trước đó đã bị "quét sạch", những chậu hoa này vừa mới được trồng không bao lâu, cây non đang trong thời kỳ sinh trưởng nên càng quý giá hơn.Do đó Văn Khâm rất quan tâm đến chúng. Quan Hân nhìn hắn trong chốc lát, cười nhạt, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên chỉ những người sinh ra trong gia đình phú quý, cả đời không sầu lo mới có thể say mê hoa cỏ như vậy. Trước đây cô ấy cũng đã từng rất thích đùa nghịch hoa cỏ. Nhưng hiện tại đã hoàn toàn mất đi hứng thú này.Quan Hân cụp mắt, trong lòng hy vọng tin tức từ huyện kế bên nhanh chóng truyền đến.Cô ấy thật sự rất muốn nhanh chóng biết được kết cục của lũ khốn khiếp lòng lang dạ sói đó.Quan Hân nắm chặt chiếc khăn trong tay, ánh mắt dần trở nên hung ác...Lúc này trên đường lớn, một con ngựa đang phi nước đại, người trên ngựa là thủ hạ cũng là tâm phúc của Trương Lực - gọi là A Tứ, lần này Trương Lực đã an bài hắn đi điều tra sự việc ở huyện bên cạnh. Đương nhiên Túc Ninh cũng không giấu giếm Trương Lực nguyên nhân vì sao cần điều tra chuyện này, hơn nữa loại chuyện này muốn giấu cũng không thể giấu, và thật ra cũng không cần làm như vậy.Do đó lần này A Tứ cũng biết mình đi làm việc gì.Hắn một đường ra roi thúc ngựa, mất nửa ngày đã đến được huyện bên cạnh. Thời điểm đến đó, cơn mưa phùn mùa hạ vẫn chưa tạnh nhưng lại không khiến người khác cảm thấy khó chịu, áo mưa và ủng đi mưa của hắn đều được đặt mua từ chỗ Chân Minh Châu nên vào những ngày mưa vẫn rất thoải mái.Trên đường dắt ngựa vào thành, hắn phát hiện việc ra vào thành được kiểm soát nghiêm ngặt hơn rất nhiều.Đương nhiên, khi vào thành còn dễ thở hơn một chút, nhưng khi ra khỏi thành thì việc kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, vào thành có thể đi được năm trạm thì những người ra khỏi thành đi được một trạm đã may mắn lắm rồi. Quân lính giữ thành đối chiếu rà soát rất gắt gao để tránh phạm phải sai lầm.Đặc biệt khi gặp được nữ tử đều tiến hành lục soát từ trên xuống dưới, đặc biệt còn bảo mấy gã sai vặt đi đến nhận người.A Tứ thuận lợi vào thành, hắn nhét cho binh lính thủ thành một xâu tiền, giả vờ tò mò hỏi: "Bên này có chuyện gì vậy? Sao lại kiểm tra gắt gao thế? Lần trước ta đến đây không hề có chuyện này?"A Tứ dùng hộ tịch của Uy Viễn tiêu cục, nên tên tiểu binh giữ thành biết được loại người này suốt ngày vào nam ra bắc, cũng không phải là người ở huyện lân cận nên cũng không dối gạt, hạ giọng nói: "Bên này xảy ra việc lớn, một phụ nhân thua bạc mấy chục vạn lượng, còn hạ độc vào giếng nước trong nhà, cũng may là kịp thời phát hiện nên chỉ một nữ đầu bếp bị trúng độc chết. Chỉ là hiện tại phụ nhân đó đã bỏ trốn nên chúng ta đang truy lùng."A Tứ lại giả vờ kinh ngạc, nói: "Có người dám làm chuyện lớn mật vậy sao?""Đúng vậy, ngươi nói xem nữ nhân này thật nhẫn tâm, đến chồng mình cũng không buông tha.""Đầu to. Ngươi đứng đó làm gì vậy.""Được rồi, được rồi, ngươi nhanh vào thành đi."Sau khi A Tứ thuận lợi vào thành liền tìm một tửu quán trông náo nhiệt một chút. Tuy trời mưa nhưng nơi này khá đông người, xem ra tửu quán này buôn bán rất tốt. Tửu quán như vậy là nơi thích hợp nhất để tìm hiểu tin tức.A Tứ vào cửa, hỏi: "Chủ quán, còn chỗ không?""Đại gia, ghép bàn có được không?"A Tứ có hơi kinh ngạc, nói: "Ghép bàn? Có thể, không ngờ chỗ các ngươi kinh doanh tốt như vậy?"Tiểu nhị vui vẻ hớn hở nói: "Làm gì có chuyện đó, chỉ được hai ngày nay thôi, trước đây việc kinh doanh cũng chỉ ở mức bình thường. Tiệm cơm của chúng tôi đối diện hiệu thuốc của Quan gia, nên ai cũng muốn đến đây xem náo nhiệt."A Tứ: "..."Không cần phí công cũng đạt được lợi ích.A Tứ: "Hiệu thuốc Quan gia xảy ra chuyện gì vậy? Ta là người từ nơi khác đến, à đúng rồi ngươi cho ngựa ta ăn một chút."Hắn lấy ra một ít tiền đặt trên bàn, hai mắt tiểu nhị sáng lên, lập tức lớn tiếng nói: "Được."Một tháng hiếm khi được thưởng nhiều như vậy, tên tiểu nhị càng vui vẻ, lập tức nói: "Quan gia là gia đình giàu có số một số hai ở huyện chúng ta. Quan lão gia chỉ có một cô con gái nên liền kén rể. Chỉ là ngần ấy năm qua Quan tiểu thư và phu quân vẫn chưa có con. Ngươi nghĩ thử xem đôi phu thê này không có con thì quan hệ của họ có thể bền vững được sao? Trước kia khi Quan lão gia còn sống, người con rể này cũng không dám lỗ mãng, hơn nữa hắn là người đọc sách nên muốn giữ thể diện, dù sao cũng chưa từng nghe qua tin đồn không hay về hắn. Nhưng sau khi Quan lão gia qua đời, người con rể liền rước mẹ hắn vào ở, nghe nói mẹ chồng nàng dâu bất hòa. Quan tiểu thư này cũng thật là ương ngạnh, không để mẹ chồng vào mắt, chẳng phải làm vậy sẽ khiến hai vợ chồng xa cách hay sao. Ngươi nói xem có nam nhân nào chịu đựng được việc bị áp bức mười năm, huống chi còn là gà mái không biết đẻ trứng."A Tứ không nói lời nào, ngược lại là tỏ vẻ nhiệt tình hỏi: "Sau đó thì sao?""Vị Hứa công tử đó cũng không tệ, đến giờ vẫn chưa hưu Quan tiểu thư, nhưng Quân tiểu thư lại không biết đủ còn sa vào cờ bạc, ta có một người họ hàng làm việc ở sòng bạc nói nàng ấy thua bạc đến mấy chục vạn lượng. Hiện tại có bán hết tài sản của Quan gia cũng không đủ, vì để bỏ trốn người này còn bỏ độc vào giếng trong nhà khiến một nữ đầu bếp bị trúng độc chết. Người đầu bếp đó đúng là xui xẻo tám đời mà. Lúc ngài vào thành chắc đã thấy binh lính đang tìm kiếm đúng không? Chính là đang truy bắt Quan tiểu thư đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận