Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 303:
Chương 303:
Ngay khi Chân Minh Châu vừa bước vào sân nhà, cô liền thốt lên: "Cuối cùng ta cũng đã trở về."Túc Ninh bật cười, nói: "Đi ra ngoài cảm giác như thế nào?"Chân Minh Châu: "Thật sảng khoái."Sau đó cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Siêu cấp sảng khoái."Mọi người đều bật cười.Văn Khâm tò mò hỏi: "Chẳng lẽ cô chưa từng ra khỏi cửa sao?"Chân Minh Châu nhướng mày: "Làm gì có chuyện đó? Đương nhiên là tôi đã từng ra ngoài."Văn Khâm: "Nhưng tôi cảm thấy hơi là lạ."Chân Minh Châu: "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài dạo chơi."Tất cả mọi người: "!!!"Chân Minh Châu: "Đương nhiên là tôi đã từng ra khỏi cửa, nhưng chỉ đi xa nhất là khoảng 10 mét. Lần đầu tiên tôi gặp được một tên đầu trọc muốn giết tôi, lần thứ hai là kéo Túc Ninh vào nhà. Như vậy thì sao có thể nói là tôi chưa từng ra khỏi cửa? Không thể nói như vậy được. Nhưng hôm nay xem như là lần đầu tiên tôi ra ngoài dạo chơi."Từ Nhất Ninh và Văn Khâm đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ: "Cô thật sự là chưa từng ra khỏi cửa, như vậy cũng quá..."Chân Minh Châu: "Kỳ lạ lắm sao?"Cô nhướng mày nói: "Nhiệm vụ của tôi là canh giữ homestay Xuân Sơn. Hơn nữa, tôi chỉ là một người bình thường, nếu ra ngoài chẳng may gặp phải lão hổ, mãnh thú hay người có ý đồ xấu thì chắc chắn tôi sẽ mất mạng.""Cô không phải là thần tiên sao?"Chân Minh Châu trợn tròn mắt: "Văn Khâm, cậu cảm thấy thần tiên cũng ăn ngũ cốc hoa màu sao? Tôi cũng chỉ là một người bình thường, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.""Thật là khó hiểu.""Vậy thì không cần phải hiểu. Có rất nhiều chuyện đến hàng trăm năm sau cũng không ai có thể hiểu được."Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, Chân Minh Châu nhún vai, lời này cô nói thật sự không sai, vì bọn họ là những người đến từ mấy trăm năm sau nhưng vẫn không hiểu vì sao lại xuyên không."Tôi lên lầu thay quần áo."Chân Minh Châu vừa dứt lời, Quan Hân cũng khom người xem như tạm biệt rồi quay người trở về phòng, không nói lời nào.Văn Khâm: "Người tên Quan Hân hình như có chút kỳ quái."Chân Minh Châu: "Cậu quan tâm nhiều quá rồi đấy.""Cô nói cũng đúng."Chân Minh Châu nhanh chóng chào tạm biệt mọi người rồi đi vào nhà chính, Túc Ninh rũ mắt nhìn theo bóng lưng của cô, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Từ Nhất Ninh và Văn Khâm.Anh lạnh mặt, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn."Từ Nhất Ninh nhỏ giọng nói: "Ngươi thích bà chủ."Túc Ninh: "Liên quan gì đến cậu à?"Anh không phản bác, Từ Nhất Ninh lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Ngươi đấy..."Túc Ninh nhướng mày.Từ Nhất Ninh: "Nếu ngươi cứ mãi im lặng thì cả đời này cũng đừng mong sẽ thành công, bà chủ căn bản không phải là một người nhạy bén trong chuyện tình cảm, ngươi phải chủ động hơn nữa."Túc Ninh mỉm cười: "Không phiền ngươi xen vào việc của người khác."Từ Nhất Ninh: "Sao lại nói là can thiệp vào việc của người khác? Không phải ta vì muốn tốt cho ngươi sao? Hơn nữa, chúng ta đã sống chung dưới một mái nhà trong khoảng thời gian dài, nên ta có lòng tốt muốn giúp đỡ ngươi.""Cảm tạ lòng tốt của ngươi nhưng không cần."Từ Nhất Ninh thấy dáng vẻ dầu muối gì cũng không vào của anh, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Ngươi cứ mãi lặng lẽ dõi theo cô ấy như thế, dù ngươi làm nhiều việc vì cô ấy cũng chỉ có thể viện cớ cô ấy là ân nhân cứu mạng ngươi, cứ như vậy thì cả đời này cô ấy cũng sẽ không biết tình cảm của ngươi. Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ rằng yên lặng trả giá thì cô ấy sẽ để ý đến ngươi. Đến khi cô ấy dần hình thành thói quen thì sẽ càng không để ý đến ngươi, đợi đến khi cô ấy sẽ nhất kiến chung tình với người khác thì ta xem ngươi làm sao bây giờ. Cũng vì ta với ngươi đã ở chung với nhau đã lâu nên mới nói với ngươi những chuyện này, nếu là người khác thì tôi mặc kệ. Thật là ngu ngốc."Người này càng nói càng hăng hái.Ánh mắt Túc Ninh âm trầm, cũng không biết rốt cuộc có nghe hiểu hay không."Này, ngươi..."Túc Ninh: "Nhanh về phòng thay quần áo đi."Dứt lời anh liền xoay người rời đi.Quả thật, những lời Từ Nhất Ninh nói cũng có lý, nhưng Túc Ninh không định làm theo, tính cách của mỗi người khác nhau, tuy anh quen biết Chân Minh Châu chưa lâu, nhưng vẫn hiểu biết đôi chút về con người cô.Nếu hôm nay anh dám thể hiện tình cảm rõ hơn một chút thì ngày mai sẽ bị Chân Minh Châu điều đi.Tuy anh vẫn chưa thử xem như thế nào, nhưng anh cảm thấy sự việc sẽ diễn ra theo hướng này.Người này giống như một chú ốc sên nhỏ.Anh nở nụ cười như có như không, nếu đã mong muốn cả đời thì sẽ không suy nghĩ đến hiện tại như thế nào. Túc Ninh lấy lại tinh thần, sắc mặt trở lại như bình thường.Đương nhiên, lực chú ý của anh không chỉ đặt trên người Chân Minh Châu, thật ra anh vẫn luôn quan sát Quan Hân. Tuy rằng Quan Hân đã nói rõ lai lịch của bản thân, nhưng Túc Ninh cũng không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác. Hơn nữa dù những gì Quan Hân nói đều là sự thật cũng không có nghĩa cô ấy là người hoàn toàn đáng tin cậy.Chính vì vậy, Túc Ninh càng cẩn thận đề phòng Quan Hân hơn, không buông lỏng cảnh giác.Chẳng qua là vì anh không biểu hiện ra bên ngoài nên mọi người đều không cảm nhận được gì. Đương nhiên Quan Hân thì khác, thân là đương sự nên có thể cảm nhận được người đàn ông trầm mặc kiệm lời kia vẫn luôn quan sát cô ấy, vô cùng đề phòng.Cảm giác này rất rõ ràng.Nhưng thật ra bản thân Quan Hân lại không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, có gì đáng phải kinh ngạc, ngược lại nếu những người đó hoàn toàn tin tưởng cô ấy thì bản thân Quan Hân mới cảm thấy khó tin. Chính vì thế nên cô ấy nghĩ tình huống hiện tại là rất bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận