Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 340:

Chương 340:
Chương 340:
"Nhà ta có một ít hạch đào, các người có muốn thu không?"Chân Minh Châu: "Muốn chứ."Cô nói: "Chúng tôi không thu mua động vật hoang dã, nhưng bất kỳ loại thổ sản vùng núi nào cũng đều thu mua.""Ta thấy những nguyên liệu này không tồi."Chân Minh Châu cười: "Đại tỷ nếu tỷ thích thì có thể đổi một ít, chắc chắc là tiện nghi hơn so với trên trấn."Lời này hoàn toàn là sự thật, chẳng qua mọi người có chút hoang mang vì họ chưa bao giờ thấy ai trao đổi hàng hoá với giá rẻ như vậy. Có những tên trộm gà hận không thể đổi được càng nhiều, làm gì có người chất phác hàm hậu như vậy.Vì thế nên trong số thôn dân có người lên tiếng hỏi: "Các người trao đổi như vậy thì kiếm được bao nhiêu chứ?"Chân Minh Châu mỉm cười: "Việc làm ăn ở trấn trên không tốt lắm, nên phần lớn chúng tôi sẽ đến huyện thành hoặc phủ thành."Bởi vì nhóm người Chân Minh Châu trao đổi với giá cả phải chăng nên rất nhiều người đều mang đồ trong nhà ra đổi tiền hoặc những thứ khác.Không những Đại vương thôn, mà những thôn bọn họ đi qua đều như vậy.Mặc dù nhóm người Chân Minh Châu mang tiếng là người bán hàng rong nhưng không hề có người đến mua hàng, phần lớn đều đến bán hàng, có thể nhận thấy cuộc sống ở thôn quê cũng không dễ dàng.Cũng may Chân Minh Châu vốn dĩ không có ý định làm ăn buôn bán, nên cũng được lợi không ít.Không ai muốn nhận tiền, mọi người đều đổi hàng hoá, những gia đình có điều kiện hơn một chút thì sẽ đổi vải vóc. Qua lần này Chân Minh Châu cũng biết được dù là người nhà quê nhưng trong lòng cũng có suy tính riêng.Những thôn mà bọn họ đi qua đều không có ai mua hàng, hầu hết mọi người đều mang đồ trong nhà đến đổi, nhưng khi bọn họ ra khỏi thôn thì có người lén lút đi theo. Ban đầu bọn họ và Túc Ninh đều rất cảnh giác, nhưng không ngờ những người này không hề có ý định trộm cắp mà là lén lút đến mua hàng.Khi còn ở trong thôn có rất ít người tiêu tiền. Thôn dân đều dùng thổ săn sẵn có đổi dầu, muối, xì dầu, giấm. Nhưng khi bọn họ rời đi thì một vài người bí mật tìm đến, nguyện ý bỏ tiền ra mua hàng.Đến lúc này thì Chân Minh Châu cũng đã nhìn ra, đúng là mọi người đều nghèo nhưng trong số đó vẫn có vài người tích góp được một chút tiền, chỉ là không dám tiêu tiền trước mặt người khác. Nhưng như vậy cũng đúng, bất kỳ lúc nào cũng không nên tỏ vẻ giàu có trước mặt người khác.Có người dùng tiền mua hàng hoá, cũng có người bí mật bán hàng. Chân Minh Châu còn thu được mấy món đồ rất đặc biệt. Nói tóm lại sau khi ra khỏi thôn đã thu được nhiều đồ vật có giá trị.Thế nhưng Chân Minh Châu không quá quan tâm đến việc có thể kiếm được tiền hay không.Sau hai ngày đi đường cuối cùng cũng đã đến Tiều Sơn thôn.Mấy ngày nay, vào buổi tối, nhóm người Chân Minh Châu đều tìm kiếm địa điểm thích hợp để dựng lều trại, sau đó chia nhau tuần tra. Bọn họ đều có cùng suy nghĩ là không tìm đến bất kỳ nhà nào xin tá túc.Bọn họ lần đầu ra ngoài nên phải cẩn thận từng ly từng tý.Thật ra bọn họ đã có thể đến Tiều Sơn thôn sớm hơn, nhưng lại không chịu được cảnh những đồ vật đổi được nằm lung tung trên xe ngựa nên mất khá nhiều thời gian để sắp xếp lại. Tiều Sơn thôn không dễ đi, càng đi về phía trước xa ngựa càng lắc lư. Lúc này Chân Minh Châu nhớ lại cô bé Linh Chi đã thề non hẹn biển là "rất dễ đi" liền lặng lẽ nhìn trời, cảm thấy quả nhiên nhận thức "rất dễ đi" của mình và cô bé ấy không hề giống nhau.Chân Minh Châu đã đến Tiều Sơn thôn, Tiều Sơn thôn có vẻ nghèo hơn so với Đại vương thôn và Tiểu vương thôn.Thời điểm Chân Minh Châu mới đến Đại vương thôn đã cảm thấy nơi đó rất nghèo, bọn nhỏ đều rất gầy gò. Nhưng khi đến Tiều Sơn thôn thì lại cảm thấy Đại vương thôn đã rất khá giả. Hình như những thôn làng càng gần núi thì càng nghèo.Nhưng nghĩ kỹ lại, lần đầu tiên gặp gỡ Lý gia cũng nghèo khó như vậy. Lần này bọn họ chủ yếu muốn đến Tiều Sơn thôn, mà con đường này lại không đi ngang Đại Sơn Áo Tử thôn, Chân Minh Châu thầm nghĩ nếu lần sau có dịp ra ngoài thì đến đó xem qua một chút.Theo lời của Lý Quế Hoa và người Lý gia, thì Đại Sơn Áo Tử thôn là thôn nghèo nhất làng trên xóm dưới.Nhưng Chân Minh Châu vẫn muốn đến đó một chuyến. Chỉ là nghĩ lại thì cảm thấy buồn cười. Cô đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi. Có lẽ trước đây Đại Sơn Áo Tử thôn là thôn làng nghèo nhất, nhưng hiện tại thì chắc chắn không phải, ngược lại là ngày càng sung túc hơn.Lý đại gia là thôn trưởng, cũng là người có chí khí lại hào phóng, không phải loại người chỉ muốn đơn độc phát tài, nếu có đường kiếm tiền từ chỗ cô thì nhất định sẽ dẫn dắt cả thôn cùng nhau phát tài. Một năm không dài nhưng cũng không ngắn, nên Chân Minh Châu nghĩ dù Đại Sơn Áo Tử thôn không phải là thôn giàu có nhất thì hiện tại điều kiện sống cũng rất khá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận