Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 397:
Chương 397:
Hầu hết ở trước mỗi cửa hàng đều có rất nhiều người, Chân Minh Châu nói với Túc Ninh về những thứ mà người dân Lệ thành yêu thích nhất, Túc Ninh vô cùng nghiêm túc lắng nghe.Trước mắt chỉ còn lại ba bàn trống, nhưng cũng khá nhanh đã đến lượt hai người bọn họ, hai người theo người phục vụ đi vào bên trong, Chân Minh Châu vừa đi vừa nói: "Tôi thích khá nhiều tiệm, nhưng ở đây ăn ngon nhất, để tôi... A!"Cô vẫn luôn ngẩng đầu tán gẫu nhưng lại không để ý nên suýt chút nữa đụng phải người khác, một người phục vụ bưng nồi đi ngang qua cũng suýt chút nữa đụng phải cô. Túc Ninh giữ chặt Chân Minh Châu, hai người nhanh chóng lùi lại phía sau hai bước mới tránh được.Chân Minh Châu: "Thật xin lỗi.""Không sao không sao, không dọa đến em là tốt rồi."Chân Minh Châu có chút đỏ mặt, Túc Ninh thấp giọng hỏi: "Em không sao chứ?"Chân Minh Châu lắc đầu, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi là tôi không đúng."Túc Ninh nhẹ nhàng: "Em cũng đã xin lỗi rồi, người đó cũng không trách em. Cẩn thận một chút."Chân Minh Châu ừ một tiếng, chẳng qua rất nhanh mặt cô ngày càng đỏ, vừa rồi trong lúc tránh né cô đã tựa vào lòng ngực của Túc Ninh, chuyện này...Chân Minh Châu vội vàng thoát ra, nhanh chóng đứng vững lại, ho khan một tiếng rồi nói: "Đi thôi, chúng ta đi đến chiếc bàn trống kia."Hai người nhanh chóng ngồi vào bàn, chỉ là không thể tự nhiên như lúc nãy được, dường như rơi vào trạng thái khi Túc Ninh tỏ tình với cô. Chân Minh Châu mím môi cúi đầu nhìn xuống thực đơn nhưng lại phân tâm.Thời gian Túc Ninh quen biết Chân Minh Châu không dài, nhưng dù vậy thì tính từ lần gặp đầu tiên đến giờ cũng đã hơn một năm. Hơn nữa nếu bạn thích ai thì sẽ quan sát từng hành động tác của người đi, đương nhiên là càng hiểu rõ tính cách của đối phương.Túc Ninh nhận ra Chân Minh Châu đang bối rối lại mất tập trung, liền ôn nhu cười hỏi: "Nơi này có món gì ngon em cứ thoải mái giới thiệu, đừng tiết kiệm tiền cho anh."Chân Minh Châu: "Ừm, tôi biết..."Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, bắt đầu gọi món."Đừng căng thẳng." Túc Ninh vui vẻ nói.Chân Minh Châu lập tức phản bác: "Tôi căng thẳng ở chỗ nào?"Nhưng vừa dứt lời cô liền bật cười, cảm khái: "Hình như tôi thật sự rất căng thẳng."Túc Ninh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, trong mắt chỉ có cô: "Em thật sự rất đẹp."Chân Minh Châu còn chưa ăn cay thì mặt đã đỏ bừng, cô ngẩng đầu trừng mắt liếc nhìn anh: "Anh đừng có nói dối."Túc Ninh: "Anh không có."Anh nghiêm túc: "Anh thật sự cảm thấy em rất đẹp."Chân Minh Châu mím môi nghiêm túc nhìn về phía Túc Ninh, đêm qua đến gần nửa đêm cô vẫn không ngủ được, đầu óc như hồ nhão. Bây giờ người này lại nói mấy lời...Cô nhìn anh, nói: "Tuy rằng hiện đại suy nghĩ tương đối cởi mở, nhưng nếu anh nói những lời này sẽ khiến tôi hiểu lầm là anh thích tôi.""Không phải là hiểu lầm."Túc Ninh nghiêm túc lại chân thành: "Anh thật sự thích em, rất thích."Anh cụp mắt, ngay sau đó lại ngẩng đầu: "Anh biết mình không xứng với em, nhưng anh sẽ cố gắng, cố gắng hết sức để mang đến cho em những điều tốt đẹp nhất."Đừng nhìn dáng vẻ của anh rất bình tĩnh, nhưng bản thân Túc Ninh biết ở thời đại này anh chỉ là cái rắm, người ở thời đại này đều là người có ăn có học, giàu tri thức, một người cổ đại như anh không khác gì đồ nhà quê, không có gì có thể so sánh với người khác.Anh ăn gan hùm mật gấu mới dám nói ra lời này, nhưng Túc Ninh biết tình cảm cần phải thổ lộ, nếu anh vẫn luôn im lặng... nhỡ cô ấy thích người khác thì làm thế nào?Túc Ninh vẫn luôn suy nghĩ và lo lắng không biết có phải cô đã thích người khác hay không.Mặc dù anh hoàn toàn không xứng với cô, nhưng anh cũng không thể khống chế được tình cảm của bản thân."Em... em có đồng ý cho anh một cơ hội không?"Chân Minh Châu trầm mặc, Túc Ninh hai mắt sáng ngời nhìn Chân Minh Châu, một lúc sau vẫn không nghe cô trả lời, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm, nhưng vẫn rất thành khẩn nói: "Hiện tại em không thích anh cũng không sao cả, anh sẽ cố gắng, biết đâu về sau về sau em sẽ thích anh."Chân Minh Châu: "Nếu, nếu tôi mãi vẫn không thích anh thì sao?"Túc Ninh cảm thấy trái tim co rút, nhưng vẫn ngẩng đầu, nắm chặt tay nói: "Vậy cũng không sao cả, anh vẫn sẽ bảo vệ em, chỉ cần có thể ở bên cạnh em là được."Chân Minh Châu: "Tôi không cần vệ sĩ."Túc Ninh: "Trong công việc, anh hiểu biết rất nhiều về cổ đại, anh cảm thấy anh có thể tự đề cử bản thân mình."Chân Minh Châu cảm thấy mình có chút không hiểu Túc Ninh, cắn môi nói: "Có lẽ anh làm vậy là vì tôi đã cứu anh, đến khi anh đã quen thuộc với nơi này thì anh sẽ nhận ra có rất nhiều cô gái giống tôi... lúc ấy có lẽ anh sẽ thích người khác. Hiện tại còn quá sớm để nói những điều này.""Sẽ không đâu!"Túc Ninh duỗi tay cầm lấy tay Chân Minh Châu, nghiêm túc: "Sẽ không có người khác, trên đời này cũng chỉ có một mình em, anh chỉ thích em.""Có lẽ...""Không có chuyện đó, em là người xinh đẹp, tài giỏi và tốt bụng nhất."Chân Minh Châu không biết tại sao Túc Ninh lại kiên định như vậy, điều này khiến tim cô đập nhanh hơn, Chân Minh Châu nhìn về phía Túc Ninh.Túc Ninh là người như thế nào nhỉ?Hắn thân thế nhấp nhô, trầm mặc ít lời và có khả năng sát thương cao - đây là đặc điểm nhận biết của anh.Tuy nhiên anh cũng rất nghiêm túc và nỗ lực. Anh sẽ nghiêm túc học nấu ăn, sẽ quét dọn vệ sinh nhà cửa, còn trợ giúp người bạn nhỏ xa lạ... Thật ra anh là một người tốt bụng, chẳng qua hoàn cảnh ở cổ đại không để anh trở thành một người tốt.Có phải cô thích Túc Ninh không?Chân Minh Châu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, chính bản thân cô cũng không biết được.Dù gì thì cô cũng chưa từng thích ai.Hơn nữa cô rất sợ cảm giác mất đi, nên chưa bao giờ dám bắt đầu một đoạn tình cảm mới...Chân Minh Châu cắn môi, trầm mặc rất lâu.Cô thường cảm thấy bất an, nhưng Túc Ninh lại mang đến cho cô cảm giác an toàn. Chính bản thân Chân Minh Châu cũng không biết vì sao lại như vậy, chẳng lẽ vì Túc Ninh cần cô ngược lại khiến cô cảm thấy an tâm hơn sao? Cô đột nhiên có chút xúc động, trong lúc nhất thời bèn nói: "Anh hỏi lại tôi một lần nữa đi."Túc Ninh sửng sốt: "Hả?"Chân Minh Châu mím môi, nói: "Hỏi lại câu anh vừa hỏi tôi."Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu, từng câu từng chữ, hết sức nghiêm túc: "Em nguyện ý cho anh một cơ hội không?"Chân Minh Châu hít sâu một hơi, nói: "Tôi đồng ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận