Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 77: Thăm Dò Lẫn Nhau 4

Chương 77: Thăm Dò Lẫn Nhau 4
Chương 77: Thăm Dò Lẫn Nhau 4
Sau buổi tập luyện lúc trưa, tuy Chân Minh Châu cảm thấy tay chân đều tê dại, nhưng cũng thu hoạch được không ít. Hơn nữa, mối quan hệ giữa cô và Trương Lực càng thân thiết hơn. Ban đầu cô gọi hắn là Trương thị vệ, sau đó đến anh trai thị vệ còn bây giờ là anh Trương.Cô cười tủm tỉm: "Anh Trương, buổi tối muốn ăn cái gì tôi làm cho anh, coi như cảm ơn anh hôm nay đã chỉ dạy tôi không ít."Trương Lực nhìn về phía công tử của bọn họ, cả một buổi chiều Cửu hoàng tử đều ngồi ở chỗ kia không hề nhúc nhích. Nếu là Bạch tiên sinh thì cũng không có gì kỳ quái, nhưng điện hạ của bọn họ vậy mà chịu ngồi yên một chỗ thì thật quỷ dị.Chân Minh Châu: "Tôi hỏi anh mà, anh nhìn anh ta làm gì?" Sau đó lại cười nói "Tôi chỉ mời anh ăn, còn A Cửu nhất định phải trả tiền."Ánh mắt A Cửu lóe lên, lập tức kêu la: "Cô thật bất công, sao có thể khi dễ người khác như vậy chứ?"Chân Minh Châu cười lạnh, ôm ngực cất giọng cao lãnh: "Anh thật không biết xấu hổ? Người ta dạy tôi thuật phòng thân cả một buổi trưa, đương nhiên là tôi muốn có qua có lại. Còn anh thử nói xem, anh đã ở đây ăn uống bao lâu? Hơn nữa tôi còn có ơn cứu mạng anh đó, nếu không anh đã làm mồi cho hổ từ lâu rồi."A Cửu cảm thấy ủy khuất: "Cô thật là..."Chân Minh Châu: "Anh suốt ngày ăn ăn uống uống, anh có biết mình đã thải ra bao nhiêu rác hay không?" Những món ăn vặt homestay nhà cô bán đều bị hắn ăn sạch."Còn có vết thương của anh đều là nhờ giáo sư Vu chữa khỏi. Anh không nên báo đáp sao?"Nhắc đến giáo sư Vu, Nguyên Tuấn đột nhiên đứng lên, cung kính nói: "Bà chủ, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."Chân Minh Châu sững người, hắn đột nhiên nghiêm túc như vậy thật khiến người khác nghi ngờ nha."Anh nói nghe thử xem, sau đó tôi sẽ suy xét một chút."Nguyên Tuấn: "Lão sư của tôi thời trẻ chịu không ít khổ cực. Mấy năm qua lại lao lực vì tôi nên thân thể không được tốt lắm. Tôi mong bà chủ có thể truyền lời lại cho Vu thần y, hy vọng ngài ấy có thể chẩn bệnh giúp lão sư của tôi."Chân Minh Châu lắc đầu, nói: "Không được."Ánh mắt Nguyên Tuấn lập tức ảm đạm, Chân Minh Châu thấy vậy liền giải thích: "Không phải tôi không muốn giúp anh, mà là giáo sư Vu đi vân du rồi nên không biết tung tích, tôi đi đâu tìm người cho anh đây?"Nguyên Tuấn mím môi, có chút phiền muộn.Chân Minh Châu nói như thật: "Nói vậy thì không chừng anh là người duy nhất được giáo sư Vu chữa bệnh đó."Giáo sư Vu không thể đến nên đương nhiên không thể khám bệnh cho người khác. Vì thế cô nói như vậy cũng không sai nha.Cô sẽ không mang đến cho người khác hy vọng mà không thực hiện được: "Nếu thân thể Bạch tiên sinh không tốt, thì vẫn nên nhanh chóng tìm người khác xem bệnh, không nên trông chờ vào giáo sư Vu, có thể anh ấy sẽ không quay lại đây."Nguyên Tuấn kinh ngạc nhìn Chân Minh Châu.Chân Minh Châu: "Cho nên không phải ai đều có được cơ duyên như vậy."Sau đó cô lại nói đùa: "Có lẽ anh là người duy nhất."Nghe được lời này, mấy người đàn ông đều ngây ra một lúc, ngay sau đó ánh mắt Bạch Viễn lại càng thêm sáng hơn.Chân Minh Châu: "Được rồi, tôi đi chuẩn bị cơm chiều đây, mọi người ngồi đây đợi tôi một lát nhé."Cô vừa đi, Bạch Viễn liền theo bóng dáng cô rồi nói: "Giáo sư Vu... tên này nghe có vẻ kỳ quái."Nguyên Tuấn lắc đầu: "Không phải gọi như vậy. Ta còn nhớ Vu thần y tên là Vu Thanh Hàn. Chỉ là không biết vì sao bà chủ vẫn luôn gọi là giáo sư Vu. Ta đoán giáo sư hẳn là cách xưng hô, ý nghĩa giống như lão sư, là người dạy dỗ người khác."Trương Lực: "Đại khái có lẽ là thượng tiên cùng tiểu tiên tử?"Nguyên Tuấn: "Có lẽ là vậy."Sau đó hắn thở dài, nói: "Vốn dĩ ta nghĩ nếu được Vu thần y khám bệnh thì thân thể lão sư sẽ tốt lên một chút, không nghĩ đến mọi chuyện lại như vậy..."Lúc này, Bạch Viễn lại bật cười, nói: "Ta cảm thấy như vậy càng tốt."Nguyên Tuấn nghi hoặc nhìn ông.Bạch Viễn bình tĩnh nói: "Bà chủ nói Vu thần y và điện hạ có duyên, đây là ý gì?"Nguyên Tuấn không hiểu.Bạch Viễn lại kiên định nói: "Có phải chính vì điện hạ là đế tinh nên không thể xảy ra chuyện? Vì thế, khi ngài gặp nguy hiểm, liền có cao nhân ra tay tương trợ. Đến khi thân thể ngài tốt lên thì người liền biến mất? Hơn nữa, điện hạ cũng từng nói qua, những bộ phim cung đấu mang lại rất nhiều kiến thức mới. Đây hẳn là đang chỉ dạy ngài?"Nguyên Tuấn an tĩnh lại.Bạch Viễn mỉm cười: "Chỉ cần điện hạ tốt thần liền cao hứng."Nguyên Tuấn trầm mặc, sau đó nói: "Những lời này không được nhắc lại lần nữa."Bạch Viễn: "Thuộc hạ đã hiểu."Chân Minh Châu không hề hay biết suy đoán của bọn họ.Nếu biết được, chắc chắn cô sẽ nói mấy người này bổ não quá nhiều. Vu Thanh Hàn chỉ đơn thuần lo lắng nếu ở đây quá lâu sẽ nhàm chán mà thôi.Chỉ là bây giờ có thể hiểu được vì sao Nguyên Tuấn lại thích bổ não như vậy. Vì hắn có một lão sư hay suy nghĩ nhiều và thích suy diễn.Chân Minh Châu học được mấy chiêu phòng thân rất hữu ích nên tâm trạng rất tốt.Sau khi gọi cơm hộp, cô vừa định lên lầu thay quần áo, liền nghe được có người gõ lên kính, xoay đầu lại thì thấy là Nguyên Tuấn.Chân Minh Châu cười nói: "Có chuyện gì?"Nguyên Tuấn: "Chúng ta tính tiền một chút."Chân Minh Châu: "???"Với dáng vẻ "tôi rất cơ trí", Nguyên Tuấn giải thích: "Tôi phải cho cô có thời gian chuẩn bị."Chân Minh Châu bật cười, nói: "Được thôi, mọi người vào đi."Nguyên Tuấn đã quen thuộc nơi này, còn Trương Lực đã vào đây dọn đồ một lần, chỉ có Bạch Viễn là lần đầu tiên đi vào nhà chính. Tuy nhiên ông là một người có giáo dưỡng nên cũng không nhìn lung tung quanh nhà.Nguyên Tuấn đắc ý: "Tôi rốt cuộc có thể quang minh chính đại nói một câu là tôi có tiền."Chân Minh Châu: "Vậy anh có bao nhiêu?"Một tiếng rầm vang lên, Nguyên Tuấn đem tất cả đồ vật để lên bàn: "Nhiêu đây có đủ không?"Chân Minh Châu không nhịn được "Fuck" một tiếng.Trên bàn là mấy chục đĩnh vàng sáng chói loá, khiến cô muốn đuôi mù mà.Bọn họ ra ngoài lại dám mang theo nhiều vàng như vậy.Quả nhiên là nhà giàu sang phú quý a.Đây là lần đầu tiên Chân Minh Châu nhìn thấy vàng thỏi, cô ngạc nhiên nhìn Nguyên Tuấn, nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều vàng như vậy đấy."Thật ra trong trung tâm mua sắm có rất nhiều trang sức bằng vàng bạc nhưng chỉ được nhìn qua kính, hơn nữa nó không phải là của cô.Chân Minh Châu nói: "Tôi cắn thử một cái có thể để lại dấu răng sao?"Mấy người bọn họ đều bật cười.Nguyên Tuấn: "Đừng cắn, rất dơ."Đôi mắt Chân Minh Châu cong cong, dáng vẻ tham tiền, nói: "Tôi cũng chỉ nói thôi."Cô không ngừng vuốt ve mấy thỏi vàng, nói: "Thật tốt a."Sau đó cô xem những đồ vật khác, thì ra là ngọc bội, cảm thấy người Túc triều hình như rất thích đeo thứ này.Trên bàn ngoại trừ vàng chính là ngọc bội; lần trước bắt được tên đầu trọc cũng thu được những thứ này.Cô hỏi: "Mọi người rất thích mang ngọc bội?"Nguyên Tuấn: "Triều đại này lưu hành dạng công tử cao gầy, hào hoa phong nhã; nếu là công tử thì sao có thể thiếu ngọc bội? Thời gian dài liền hình thành phong tục như vậy. Nam tử của gia đình bình thường cũng sẽ mang ngọc bội."Chân Minh Châu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô cảm thấy phong tục này rất đặc biệt.Tiếp đến lại hỏi: "Những thứ này đều cho tôi sao?"Nguyên Tuấn gật đầu: "Đúng vậy, cô nhìn xem có đáng giá không? Nếu không đủ tôi sẽ đưa thêm."Chân Minh Châu nhìn Nguyên Tuấn, nói: "Nếu đã đi rồi về sau anh đừng nên quay lại. Đương nhiên những vật này đã đủ rồi."Cô cầm ngọc bội xem xét, phát hiện thế nước của ngọc rất tốt.Nguyên Tuấn bất động nhìn Chân Minh Châu: "Tôi sẽ nhớ cô, luôn muốn đến đây gặp cô."Chân Minh Châu cười khan: "Tôi không nghĩ sẽ nhớ anh.""Nói tiền bạc sẽ tổn thương tình cảm, nói tình cảm lại ảnh hưởng đến lợi ích. Vì thế chúng ta nên tính toán rõ ràng đi. Nói đi, anh muốn cái gì."Nguyên Tuấn nửa thật nửa giả cười nói: "Nếu có thể, tôi muốn dùng rất nhiều tiền đổi bà chủ."Chân Minh Châu trợn trắng mắt.Nguyên Tuấn lập tức: "Tôi nói đùa. Tôi muốn đổi thuốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận