Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 80: Trao Đổi Và Rời Đi 2

Chương 80: Trao Đổi Và Rời Đi 2
Chương 80: Trao Đổi Và Rời Đi 2
Lần này rời đi, thu hoạch của bọn họ cũng không ít, bao gồm: tên đầu trọc - người của tổ chức sát thủ bị lăn lộn mấy ngày nay và mấy chục thùng đồ vật lớn nhỏ mà bọn họ đổi được. Trong đó có bốn thùng thuốc, còn lại chủ yếu là gương với kích cỡ lớn bé khác nhau, sáu thùng là thức ăn không có bao bì mà dùng giấy dầu bọc lại rất kỹ.Chân Minh Châu cũng mặc kệ việc nhóm người Nguyên Tuấn làm sao xử lý được mấy chục cái thùng này.Chỉ những nhân tài tâm tính phóng khoáng như Chân Minh Châu mới thích hợp làm những việc này. Nếu càng bận tâm sợ rằng sẽ bận rộn muốn chết.Khi thấy những thùng đồ được khiêng ra ngoài, Nguyên Tuấn đứng ở cửa, phân phó: "Các ngươi ra ngoài trước."Khi mọi người đã đi hết, Nguyên Tuấn nhìn Chân Minh Châu, cô vẫn như vậy, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp như lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô.Hắn cúi đầu cười cười, sau đó ngẩng đầu, trịnh trọng nói: "Bà chủ."Chân Minh Châu: "Sao thế?"Nguyên Tuấn: "Cô duỗi tay ra đi."Chân Minh Châu nghi hoặc nhìn hắn, sau đó duỗi tay ra: "Chuyện gì?"Nguyên Tuấn đặt ngọc bội vào lòng bàn tay cô, Chân Minh Châu cúi đầu nhìn thấy một miếng ngọc bội màu xanh biếc.Nguyên Tuấn nói: "Đây là miếng ngọc bội tôi có được từ năm một tuổi, là bắt được trong buổi tiệc chọn đồ vật đoán tương lai, cũng do chính cha tôi chuẩn bị cho tôi. Tôi vẫn luôn để bên người không hề lấy ra, bây giờ tôi giao lại cho cô."Chân Minh Châu: "Giao dịch của chúng ta đã kết thúc."Nguyên Tuấn nói: "Đây không phải giao dịch, là tôi tặng cho cô."Hắn trịnh trọng nói: "Tên thật của tôi là Nguyên Tuấn, là con thứ chín của đương kim Thánh Thượng, mẫu phi gọi tôi là A Cửu. Thật xin lỗi vì thời gian qua đã không nói tên thật với cô. Nhưng tôi nghĩ cô cũng sẽ không để ý."Thật sự Chân Minh Châu không nghĩ đến, thời điểm hắn rời đi lại chủ động nói ra thân thế của mình, hàng mi cô khẽ động, nhìn Nguyên Tuấn, nói: "Thật ra cái gì anh cũng nói hết rồi, những điều anh vừa nói tôi cũng không để ý."Nguyên Tuấn bật cười, nói: "Tôi biết cô sẽ không như vậy.""Hiện tại tôi phải đi rồi, thân phận của tôi không giống người thường, dù biết đến đây có thể tìm được cô nhưng tôi cũng không có cơ hội đến đây thường xuyên. Hoặc là để tránh gây phiền toái cho cô, tôi sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Sau này, cơ hội để chúng ta gặp mặt không nhiều lắm, nên cô giữ lại miếng ngọc bội này xem như làm kỷ niệm."Nguyên Tuấn tạm ngừng một chút, sau đó đột nhiên hỏi: "Nếu một ngày nào đó cô có thể rời khỏi nơi này, cô sẽ đến tìm tôi sao?"Chân Minh Châu nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Làm gì có nhiều chuyện nếu như đến vậy, tôi sẽ không rời khỏi nơi này."Cô nói những lời đầy ẩn ý: "Tôi sẽ không rời khỏi quán trọ Xuân Sơn, nếu tôi thật sự rời khỏi nơi này đi đến Túc triều, điều này nói lên tôi đã gặp chuyện, tuyệt đối không phải là ý muốn của tôi. Nhưng nếu tôi rời đi thì trên đời này sẽ không còn quán trọ Xuân Sơn. Không ai có thể có được bất kỳ thứ gì từ nơi này nữa."Lời này không phải sự thật, nhưng cô cũng không muốn đánh cuộc với thủ đoạn của Nguyên Tuấn.Ánh mắt Nguyên Tuấn thâm thúy, nói: "Tôi đã hiểu.""A Cửu, anh là người Túc triều mà tôi quen biết lâu nhất, dù anh là hoàng tử thì tôi cũng rất vui vì đã quen biết anh." Chân Minh Châu nhẹ giọng cười, trả ngọc bội lại cho Nguyên Tuấn, nói: "Nhưng người tôi quen là A Cửu tham ăn, vì thế tôi không thể nhận ngọc nội của Cửu hoàng tử Nguyên Tuấn."Đừng nhìn Chân Minh Châu suốt ngày chỉ biết nói đến kiếm tiền, nhưng cô không hề tham tiền đến vậy.Cô tươi cười xán lạn, cất giọng thanh thúy: "A Cửu, chúc anh lên đường thuận buồm xuôi gió, từ nay về sau vạn sự như ý."Cô đi lên vỗ nhẹ bả vai Nguyên Tuấn, nói: "Anh phải cố gắng bảo trọng."Nguyên Tuấn nhìn cô, sau đó duỗi tay ôm nhẹ lấy cô, Chân Minh Châu do dự một chút nhưng không đẩy Nguyên Tuấn ra.Hắn nở nụ cười mang theo vài phần tình cảm, nghiêm túc nói: "Chân Minh Châu, cô cũng phải bảo trọng."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Anh biết tên tôi?"Nguyên Tuấn: "Tiểu tiên nữ Minh Châu, cô phải sống thật tốt đấy."Hắn chỉ nhẹ nhàng ôm Chân Minh Châu một chút liền buông ra, nói: "Cô vẫn nên giữ ngọc bội lại làm kỷ niệm. Kỳ thật, tôi cũng lấy đi một thứ để làm kỷ niệm."Chân Minh Châu sửng sốt, sau đó liền hỏi: "Anh lấy đi thứ gì?"Tên nhóc này vậy mà lại làm trộm?Nguyên Tuấn mỉm cười: "Cô đoán thử xem."Chân Minh Châu lạnh mặt: "Anh thật không thú vị."Cô nghiêm túc nói chuyện: "Anh biết không? Làm như vậy sẽ khiến người khác bối rối. Hơn nữa, anh cũng chỉ là khách trọ, chúng ta vẫn chưa thân thuộc lắm đâu."Thấy cô xụ mặt, Nguyên Tuấn chỉ biết cười khổ: "Tôi không có ác ý."Chân Minh Châu nhướng mày: "Ồ?"Nguyên Tuấn lấy ra một tấm ảnh chụp, nói: "Thứ tôi lấy là cái này."Hắn lấy trộm một tấm ảnh chụp của Chân Minh Châu, mà còn là tấm ảnh được chụp lúc cô tốt nghiệp cao trung. Là ảnh chụp với phong cách bình thường, người trong ảnh vẫn còn ngây ngô mang theo vài phần trẻ con.Chân Minh Châu cảm thấy buồn bực: "Anh lấy nó từ đâu vậy?"Nguyên Tuấn giải thích: "Lần trước cô mang đến một bao thức ăn, vô tình tấm ảnh bị rớt bên trong, tôi liền trộm giữ lại."Thật ra nếu anh không nói, Chân Minh Châu cũng không biết, nhưng Nguyên Tuấn không nghĩ sẽ giấu giếm cô.Có lẽ hắn không phải một người mà bí mật lớn nhỏ gì cũng nói ra, nhưng hắn không muốn trước khi rời đi vẫn còn có bí mật giấu cô. Nếu vậy thì không đủ chân thành.Nguyên Tuấn nói: "Tôi nghĩ đó là bức chân dung của cô nên muốn bí mật giữ lại. Dù sau này không thể gặp lại nữa cũng muốn lưu lại một kỷ niệm."Chân Minh Châu im lặng không nói gì. Còn Nguyên Tuấn mang tâm trạng thấp thỏm, mong chờ mà nhìn cô, hắn nói: "Tôi không có ác ý, cũng không có ý định lấy ra khoe khoang."Hơn nữa ngày Chân Minh Châu vẫn không lên tiếng, ánh mắt chờ mong của Nguyên Tuấn càng thêm cô đơn. Cuối cùng hắn đưa tấm ảnh nhỏ lại cho Chân Minh Châu. Lúc này, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, do dự một chút rồi nói: "Anh cứ giữ lấy đi."Nguyên Tuấn ngây người, sau đó vui vẻ nói: "Có thể chứ? Tôi có thể giữ tấm ảnh này sao? Cảm ơn cô."Chân Minh Châu vẫn không quên dặn dò: "Tôi không hy vọng bị người khác nhìn thấy."Nguyên Tuấn lập tức gật đầu nói được.Chân Minh Châu vẫy tay: "Được rồi, anh phải lên đường rồi. Sau này nếu không cần thì đừng trở lại."Nguyên Tuấn không hiểu rõ lắm ý nghĩa câu nói này, nhưng hai tay vẫn ôm quyền, nghiêm túc nói: "Tôi hiểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận