Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 285:

Chương 285:
Chương 285:
Chân Minh Châu nhìn hai tay đang nắm chặt tay nải của cô ấy càng khiến Quan Nương Tử thêm căng thẳng.Chân Minh Châu: "Cô đừng căng thẳng, nơi này không phải hắc điếm. Nếu là hắc điếm, tôi cũng không cần giấu cô mà sẽ nói thẳng, dù gì thì hiện tại cô cũng không có sức chiến đấu. Nếu tôi để cô chạy thoát thì sao, bên ngoài chính là Mãnh Hổ Lĩnh, cô chạy ra đó chỉ có con đường chết. Vì thế không cần quá lo lắng, nơi này chỉ là một quán trọ bình thường trong núi mà thôi. Cô có thể gọi tôi là bà chủ Chân."Quan nương tử vẫn cảm thấy căng thẳng, cô ấy không cảm thấy nơi này là một quán trọ bình thường, nếu một quán trọ bình thường làm sao có thể thần kỳ như vậy.Chỉ là cô ấy cũng không thể không thừa nhận người nọ không cần thiết phải nói dối, nếu thật sự muốn giết người cướp của thì bản thân mình không thể nào chạy thoát được. Quan nương tử yên lặng cắn môi."Nhìn đi, cả người cô ướt hết rồi, nhanh tắm rửa đi, tôi đi lấy cho cô một bộ quần áo mới."Ngừng một chút, ánh mắt Chân Minh Châu rơi trên tóc Quan nương tử: "Trên tóc cô không có chấy đúng không? Nếu có thì dùng dầu gội đầu làm sạch tóc nhé."Quan Nương Tử đỏ mặt, vội nói: "Không có."Không phải Chân Minh Châu luôn muốn nói về chấy rận, nhưng cô thật sự không thể làm khác được, vì thứ này có thể lây lan và gây bệnh. Mặc dù không phải chứng bệnh gì nguy hiểm nhưng cũng rất phiền phức, nên về cơ bản cô sẽ nói rõ ràng mọi chuyện ngay từ lúc đầu."Không có thì tốt, cô muốn ăn cơm ở đây sao?"Quan nương tử không nghĩ đến Chân Minh Châu dễ nói chuyện như vậy, do dự một chút liền gật đầu thật mạnh, đã hai ngày nay cô ấy chưa được ăn gì rồi.Chân Minh Châu bước vào phòng: "Để tôi hướng dẫn cô cách sử dụng mấy vật dụng này."Cô giải thích ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Quan nương tử trợn mắt há hốc mồm. Cô ấy kinh ngạc nhìn những đồ vật trước mắt, cảm thấy thật khó tin. Thế nhưng Chân Minh Châu không nói gì thêm, sau khi giải thích xong thì cô nhanh chóng rời khỏi phòng.Túc Ninh vẫn luôn im lặng, thuận tay đóng cửa lại.Bất kỳ ai khi vừa đến đây đều có tâm lý đề phòng rất nặng, nên lúc này Chân Minh Châu thường không hỏi gì thêm. Chân Minh Châu đã ra khỏi phòng nên không biết Quan nương tử thấy bọn họ rời đi liền thở phào nhẹ nhõm, cả người ngồi thụp xuống đất, thở hổn hển.Không khác gì cá thiếu nước.Cô ấy dựa vào tường một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy căn phòng này khá là... Nói thế nào nhỉ, không thể dùng từ lộng lẫy để miêu tả nó, dùng từ lịch sự tao nhã cũng sai, chỉ có thể nói là khác với bình thường. Nơi này không giống với nơi ở dành cho người phàm.Cô ấy vươn tay làm theo bà chủ Chân hướng dẫn, vặn nước ra, dùng xà phòng thơm thoa thoa, bong bóng xà phòng nổi lên, cô ấy hít sâu một hơi, có chút choáng ngợp.Bất quá, không đợi cô ấy ngây người quá lâu thì Chân Minh Châu đã trở lại. Cô đặt quần áo xuống giường, còn bát mì thì đặt lên bàn, nói: "Bát mỳ này cho cô, trời cũng đã tối rồi, cô ăn xong thì nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai lại nói."Chân Minh Châu quay về phòng mình, khi đi ngang qua phòng của Từ Nhất Ninh thì hắn từ cửa sổ thăm dò, nói: "Bà chủ Chân, lại có khách đến sao?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đúng vậy.""Vậy sao cô không hỏi thêm gì mà đã đi rồi?"Chân Minh Châu: "Cậu xem dáng vẻ cô ấy hồi hộp đến mức nào, nếu lại hỏi thêm điều gì thì cậu cảm thấy có thích hợp không?"Đúng là không thích hợp.Từ Nhất Ninh cảm khái: "Đã lâu không có khách đến nên tôi cảm thấy có chút buồn chán."Thật ra gần đây vẫn có người đến, nhưng Từ Nhất Ninh cũng biết người đó không phải khách thuê trọ, người ngẫu nhiên đến đây không giống với vị khách vừa đến đêm nay.Chân Minh Châu nhìn hắn: "Tôi còn tưởng cậu xem phim rất vui vẻ, không ngờ cũng có lúc cậu cảm thấy buồn chán."Từ Nhất Ninh: "Vô cùng hạnh phúc ấy chứ, ước gì mỗi ngày đều không cần di chuyển, nhưng thỉnh thoảng cũng muốn gặp gỡ mọi người."Nhắc đến chuyện xem ti vi, Từ Nhất Ninh nghiêm túc nói: "Cảm ơn bà chủ mấy ngày qua đã chọn phim giúp tôi."Chân Minh Châu: "Chỉ là chuyện nhỏ, không cần khách sáo. Tôi đã hứa với Bạch lão sư để hai người ở lại đây, đương nhiên không thể để hai người rời đi với tâm trạng hậm hực không vui."Từ Nhất Ninh cười, nói: "Với cô thì chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng với chúng tôi lại là chuyện tốt hiếm gặp, có thể học tập rất nhiều."Bộ phim truyền hình mà Chân Minh Châu tìm cho hắn nói về chủ đề làm ăn buôn bán. Trong đó có rất nhiều phương pháp kinh doanh rất hữu ích. Đối với một người cực kỳ yêu thích kinh doanh như hắn thì đây là một cơ hội trời ban, hắn đã viết ra hai quyển sổ, cảm thấy những kiến thức đó rất hữu ích."Tôi cảm thấy mình được lợi không ít."Vốn dĩ hắn cũng biết rất nhiều thủ đoạn làm ăn mua bán, nhưng sau khi xem bộ phim này hắn mới nhận ra bản thân mình chỉ hiểu biết da lông mà thôi, không được xem là những lão đại lợi hại. Đặc biệt là sau khi học tập, hắn cảm thấy mình đã tiếp thu được rất nhiều kiến thức.Không chỉ học được phương pháp kinh doanh mà còn học được rất nhiều thứ khác.Về sau, nếu người khác sử dụng âm mưu quỷ kế muốn hại hắn, thì chỉ liếc mắt một cái hắn cũng có thể nhìn thấu, tránh được nguy hiểm.Hắn là người thông minh, tuy nhiên có một số cạm bẫy không phải người thông minh có thể nhìn thấu được, cần phải có kinh nghiệm.Lần này đến đây hắn thật sự đã học được rất nhiều điều.Tuy phim hoạt hình và phim võ thuật đều hay, nhân vật đẹp; nhưng vẫn không thể chiến thắng bộ phim đề tài thương nghiệp buồn tẻ khiến tâm tình hắn nhảy nhót này.Thật ra bây giờ vẫn còn quá sớm để nói những lời này. Hiện tại, Từ Nhất Ninh chỉ cảm thấy mình được lợi không ít. Nhưng nhiều năm sau, khi Từ Nhất Ninh đã trải qua rất nhiều chuyện, mỗi khi gặp khó khăn đều có thể tự cứu lấy mình, những lúc như vậy hắn đều nhớ đến thời gian mấy tháng sống ở đây đã giúp ích cho hắn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận