Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 317:

Chương 317:
Chương 317:
Cả Túc Ninh cùng Chân Minh Châu đều nghe được những gì hai cô ấy nói, Chân Minh Châu không nhịn được bật cười.Ngược lại Túc Ninh mặt không đổi sắc.Chân Minh Châu: "Đi đi đi, chúng ta đi chơi trò khác."Túc Ninh: "Còn có trò chơi nào kích thích hơn một chút không?"Chân Minh Châu liếc anh, nói: "Đây là lần đầu tiên anh đến đây nên không quen thuộc là chuyện bình thường, không cần vì những lời nói của người khác mà bị ảnh hưởng."Túc Ninh gật đầu: "Tôi biết, tôi chỉ muốn thử một chút mà thôi."Anh đơn giản chỉ muốn chơi trò gì đó thú vị, kích thích một chút, mà không phải là vì bị người khác cười nhạo.Anh nhìn đôi tay bé nhỏ của Chân Minh Châu, sau đó nghiêm túc nói: "Cô sẽ chơi cùng với tôi, đúng không?"Chân Minh Châu gật đầu: "Đương nhiên."Cô nói: "Nào, bây giờ chúng ta chơi tàu lượn siêu tốc đi."Khóe miệng Túc Ninh cong cong, hiển nhiên tâm tình khá tốt: "Được, nhưng tàu lượn siêu tốc là cái gì?"Chân Minh Châu: "Trò này siêu đáng sợ, khiến người chơi lần nào cũng đều bị xây xẩm mặt mày, mỗi lần chơi trò này tôi đều tự thôi miên bản thân."Túc Ninh: "Vậy chúng ta cùng nhau chơi."Chân Minh Châu: "Được."Tàu lượn siêu tốc thật sự rất đáng sợ, Túc Ninh vốn tưởng rằng mức độ đáng sợ mà Chân Minh Châu nói chỉ như anh nghĩ mà thôi. Nhưng khi thật sự chơi trò này anh mới cảm thấy quả nhiên trò này là đáng sợ nhất. Ngay cả anh khi bước xuống sắc mặt cũng có chút nhợt nhạt.Nhưng Chân Minh Châu cũng không khá hơn là bao, sắc mặt tái nhợt.Hai chân mềm nhũn dựa vào thân cây.Túc Ninh quan tâm, hỏi: " Cô không sao chứ?"Chân Minh Châu: "Tôi vẫn ổn?"Cô lẩm bẩm: "Cũng may là tôi nắm lấy anh, việc này giúp tôi cảm thấy như đang được tiếp sức."Túc Ninh mỉm cười: "Về sau nếu có cơ hội chúng ta lại cùng nhau chơi trò này."Chân Minh Châu gật đầu, cô hít sâu một hơi, nói: "Tôi muốn đi mua kem, ăn chút gì ngọt ngọt có thể điều hoà cảm xúc."Túc Ninh lập tức: "Để tôi đi mua."Chân Minh Châu bật cười, người này vì chưa bao giờ thanh toán bằng điện thoại nên khá tò mò về việc này. Lúc nào cũng muốn thử một lần, vì thế hiện tại rất chủ động.Chân Minh Châu: "Tôi thích ăn kem vị chocolate, mua vị chocolate cho tôi nhé."Túc Ninh ghi nhớ trong lòng, thuận miệng đáp ứng.Anh đi đến một cửa hàng nhỏ, nhìn vào bên trong tủ đông, thận trọng nói: "Tôi muốn mua hai cây kem vị chocolate.""Cậu tự lấy đi."Túc Ninh: "!!!"Anh căng thẳng thần kinh, cúi đầu nghiêm túc quan sát, thật lâu sau cuối cùng cũng lấy ra hai que kem, sau đó thận trọng quét mã trả tiền. Dáng vẻ này khiến ông chủ cửa hàng nhìn chằm chằm anh rất lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi: "Cậu vừa từ nước ngoài về à?"Túc Ninh: "???"Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của anh, ông chủ vui tính nói: "Chắc chắn cậu vừa từ nước ngoài trở về, hàng xóm nhà tôi cũng vậy, bọn họ từ nước ngoài về khi đi chợ mua rau còn mang theo ví, kết quả đối phương không có tiền lẻ nên tôi đành giải vây. Hiện tại khi mua hàng đều trực tiếp quét mã, đâu cần phải mang theo tiền mặt làm gì. Hiện tại phương tiện thanh toán rất phát triển, đến những ông lão bà lão cũng biết sử dụng."Túc Ninh: "Ồ."Lão bản: "Cậu từ nước ngoài trở về thì nên cố gắng thích ứng đi."Túc Ninh nghe ra ý tốt của ông chủ, gật đầu: "Vâng. Cảm ơn ông chủ."Ông chủ cười ha ha: "Thời trẻ mọi người đều muốn ra nước ngoài, hiện giờ mới nhận thấy trong nước ngày càng phát triển."Túc Ninh: "Đúng vậy."Thật ra anh căn bản không hiểu rốt cuộc ông chủ đang nói cái gì.Nhưng dù không hiểu thì anh vẫn có thể đoán ra được một phần.Anh quay lại, xé vỏ kem rồi đưa que kem cho Chân Minh Châu, nói: "Của cô."Chân Minh Châu cười nói: "Anh và ông chủ cửa hàng nói chuyện gì thế, tôi thấy hai người nói chuyện cũng khá lâu."Túc Ninh: "Ông ấy thấy thao tác thanh toán của tôi không thành thạo nên cảm khái đôi câu."Chân Minh Châu: "Dần dần sẽ quen thôi, không lâu nữa anh sẽ thành thạo."Túc Ninh ừ một tiếng, anh nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục chơi trò gì?"Dứt lời vẫn không thấy Chân Minh Châu có phản ứng, anh bèn nhìn theo tầm mắt của cô: "Cô thích chơi trò kia sao?"Lúc này Chân Minh Châu mới hoàn hồn: "Anh nói cái gì? Thật xin lỗi, vừa rồi tôi hơi phân tâm."Túc Ninh: "Cô thích chơi trò kia sao?"Chân Minh Châu lắc đầu: "Không phải, chỉ là lúc nhỏ tôi thích nhất chú gấu Đại Hùng được đặt ở nơi đó, nhưng ba tôi có chơi thế nào cũng không thắng được. Không ngờ sau nhiều năm như vậy, tôi cũng đã tốt nghiệp đại học được một năm, vậy mà phần thưởng hạng nhất của quầy hàng nhỏ này vẫn là chú gấu đó."Túc Ninh nhìn qua, một ngụm ăn hết phần kem còn lại, nói: "Đi, chúng ta qua đó nhìn xem."Chân Minh Châu: "Hả?"Sau đó liền nói: "Được rồi, nhưng chỉ chơi hai lần thôi."Túc Ninh và Chân Minh Châu đến chỗ trò chơi ném phi tiêu làm vỡ bóng bay, xung quanh còn có một vài người khách khác.Ông chủ niềm nở chào hỏi: "Soái ca mỹ nữ, hai người cũng đến chơi à?"Túc Ninh bĩu môi, cảm thấy người đàn ông này nói chuyện quá mức dung tục.Tuy nhiên, khi thấy mọi người đều tập mãi thành thói quen nên anh chỉ hơi sầm mặt mà không nói gì. Thay vào đó anh nghiêm túc nhìn người khác chơi, sau đó liền hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền một cái?""Mười phi tiêu 20 tệ, soái ca thử xem nào?"Túc Ninh gật đầu, anh nhìn về phía Chân Minh Châu, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ thắng Đại Hùng về cho cô."Chân Minh Châu bật cười thành tiếng, nói: "Được nha!"Cô cũng không muốn phá đám, trò chơi này nhìn thì đơn giản nhưng thật ra lại rất khó.Nếu không ông chủ cũng sẽ chỉ dựa vào việc mở quầy hàng ở đây trong nhiều thập kỷ qua, vừa nhìn liền biết có thể kiếm được kha khá tiền.Cô nói: "Anh thắng được món gì tôi đều thích."Nhìn xem, cô đúng là người tốt mà, ít nhiều gì cũng biết quan tâm đến lòng tự trọng của người khác.Túc Ninh đứng ở giữa, một chiếc phi tiêu được phóng ra, lách cách, quả bóng đầu tiên vở tung."Một chiếc móc chìa khóa." Ông chủ vui vẻ hớn hở hét lớn.Túc Ninh cúi đầu nhìn phi tiêu trong tay, thật ra khi vừa nhận lấy anh liền phát hiện ra loại phi tiêu rất nhẹ, hay nói đúng hơn là đầu nặng đuôi nhẹ, loại phi tiêu này rất khó phóng xa. Đây cũng là mánh khóe để ông chủ này kiếm tiền. Có điều việc này đối với anh thì chẳng là gì cả.Nhưng từ nhỏ hắn đã biết làm thế nào để phóng loại phi tiêu này.Có thể nhẹ nhàng phóng trúng người khác, chứ đừng nói gì đến bong bóng.Anh sờ thử một chút, sau đó nói: "Cô thích Đại Hùng màu hồng hay Đại Hùng màu nâu?"Chân Minh Châu bật cười hùa theo: "Màu hồng nhạt, khi còn bé tôi luôn muốn có chú gấu màu hồng nhạt, nếu có thể lấy được nó xem như đã hoàn thành tâm nguyện lúc nhỏ."Túc Ninh gật đầu, nói: "Được."Ông chủ ở một bên cười vui vẻ, ông ta đã thấy nhiều người nói rất mạnh miệng. Thế nhưng một năm cũng chỉ có một vài người thắng được phần thưởng lớn. Người trẻ tuổi đúng là giỏi khoác lác.Túc Ninh nhắm trúng mục tiêu, phi tiêu lao thẳng đến chú gấu hồng - đùng!Bóng bay bị vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận