Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 321:

Chương 321:
Chương 321:
Lúc này Chân Minh Châu lên tiếng hỏi:"Hương vị thế nào?""Rất ngon."Khóe miệng Chân Minh Châu lập tức cong lên.Túc Ninh nhìn cô, nói: "Khi cô cười rộ lên rất đẹp."Chân Minh Châu lẩm bẩm: "Ăn cơm cũng lấp được miệng anh."Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, Túc Ninh lập tức nói: "Buổi chiều chúng ta đi đâu?"Chuyển đề tài sẽ giúp cô giảm bớt căng thẳng.Chân Minh Châu: "Vẫn còn mấy trò chơi chúng ta chưa chơi đâu. Buổi chiều lại tiếp tục. Nếu ngày mai cũng không mưa, tôi có thể dẫn anh đến vườn bách thú."Túc Ninh tò mò: "Có những động vật nào?"Chân Minh Châu: "Lão hổ, voi, sư tử đều có cả; còn có một số loài động vật quý hiếm."Túc Ninh nhìn Chân Minh Châu mặt mày hớn hở giới thiệu, tâm trạng cũng vui vẻ theo.Chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, dù không thể tiến xa hơn thì anh cũng rất vui vẻ.Túc Ninh: "Như vậy cũng tốt. Trước kia khi gặp phải mãnh thú tôi đều phải tránh đi, hiện tại bọn chúng bị nhốt lại nên tôi phải xem kỹ một chút."Chân Minh Châu: "Lệ thành không có biển, nhưng khi nào có cơ hội tôi sẽ dẫn anh đến thành phố khác tham quan, ở thành phố lân cận còn có công viên hải dương đấy."Túc Ninh cười nói: "Được."Anh rất thích dáng vẻ vui tươi tràn đầy năng lượng của Chân Minh Châu.Túc Ninh: "Vậy buổi chiều chúng ta...""Buổi chiều chúng ta đi chơi mấy trò còn lại..."Hai người trò chuyện vài câu, mặc dù Túc Ninh không nói nhiều lắm nhưng vẫn đáp lại Chân Minh Châu.Thật ra Chân Minh Châu cũng không phải là người thích lảm nhảm; nhưng với Túc Ninh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu thì tự nhiên Chân Minh Châu sẽ biến thành một quyển bách khoa toàn thư. Sau một ngày tham quan, Chân Minh Châu nói đến miệng đắng lưỡi khô.Trên đường về cô không nhịn được mà cảm khái: "Tôi già thật rồi, trước kia khi còn làm hướng dẫn viên du lịch bán thời gian tôi có thể đi cả một tuần, nhưng hiện giờ chỉ mới một ngày liền cảm thấy không ổn."Túc Ninh: "Nếu cô mệt thì chúng ta liền ngồi nghỉ một chút."Chân Minh Châu lắc đầu: "Như vậy thì không cần, tôi cũng không phải mệt mỏi mà là cảm thấy miệng đắng lưỡi khô."Cũng thật khéo, khi vừa mở cửa xe ra thì có tiếng còi xe vang lên. Trương Vũ đang chở Tiểu Thạch Đầu về đúng lúc lại gặp được bọn họ.Chân Minh Châu gọi to: "Sao hai người về muộn vậy."Trương Vũ: "Chúng ta đi bể bơi, tôi dẫn cậu nhóc này đi chơi, đứa nhỏ này chơi vui đến nỗi không muốn về."Chân Minh Châu kinh ngạc: "Không phải hôm nay thằng bé đi tiêm vắc-xin phòng bệnh à, sao có thể xuống nước?"Trương Vũ: "Không tiêm, hôm nay không làm việc, ngày mai lại đi, chẳng lẽ tôi là người thiếu hiểu biết vậy sao?"Vừa dứt lời, có lẽ là muốn chứng minh chiếc xe hơn 400 ngàn tệ của mình sẽ không hề thua kém chiếc minibus của Chân Minh Châu, liền giẫm chân ga phóng đi."Tôi đi trước đây."Chân Minh Châu: "Ha ha, đây là muốn khoe khoang với tôi mà?"Túc Ninh: "Chúng ta không đuổi theo bọn họ."Anh trấn an Chân Minh Châu: "Vốn dĩ cô đã rất mệt mỏi, không cần nóng nảy, cứ lái xe từ từ là được."Chân Minh Châu: "Tôi có thể đuổi kịp."Túc Ninh mỉm cười, nói: "Tôi biết cô có thể, nhưng không cần thiết phải làm vậy, đúng không? Cô đã rất mệt mỏi nên đừng nôn nóng."Anh nhìn thấy biển cảnh báo bên đường, bèn nói: "Cô nhìn kìa, không phải trên biển cảnh báo kia có viết không điều khiển phương tiện giao thông khi đang mệt mỏi sao."Chân Minh Châu: "Tôi thế này thì tính gì là mệt mỏi chứ."Lời này cũng không phải là nói dối, nhưng sau khi nghe Túc Ninh nói cô cũng không đuổi theo Trương Vũ."Hồ bơi là cái gì vậy?"Chân Minh Châu: "Chính là nơi để bơi lội và vui chơi. Nếu anh có hứng thú, tôi có thể dẫn anh đến đó xem thử."Túc Ninh có chút tò mò, không nhịn được bèn hỏi: "Vậy... là nam nữ ở cùng nhau sao?"Chân Minh Châu: "Đúng vậy."Hai mắt Túc Ninh mở to, cả người như vừa chịu một cú sốc lớn.Ngay lập tức Chân Minh Châu liền phản ứng lại: "Bọn họ đều mặc đồ bơi, tuy ít vải nhưng không phải khỏa thân."Túc Ninh: "..."Anh nhìn gương mặt Chân Minh Châu, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, kiên quyết nói: "Vậy thì cũng không đi."Chân Minh Châu: "Vì sao? Không phải vừa rồi anh còn tò mò hay sao?"Túc Ninh: "Vẫn không nên đi thì hơn."Tuy rằng không biết áo tắm là gì, nhưng hôm nay Túc Ninh đã hiểu biết thêm rất nhiều, thậm chí anh còn thấy một người để lộ cả đôi chân đâu.Hơn nữa, mọi người đều có dáng vẻ thấy nhiều thành quen, có thể thấy được nơi "tắm rửa" cũng rất...Vì thế anh kiên quyết nói: "Tôi sẽ không đi."Chân Minh Châu nhìn vị này ba lần liên tiếp đều nói không đi, bèn cười nói: "Không phải anh ngượng ngùng đấy chứ?"Túc Ninh: "Không phải."Thật ra anh đúng là cảm thấy ngượng ngùng, nhưng phần lớn là anh không muốn cô bị nhiều người nhìn thấy.Tuy rằng không biết áo tắm là gì, nhưng từ chữ "hồ bơi" Túc Ninh cũng có thể đoán được nơi liên quan đến nước chắc chắn ăn mặc rất thiếu vải. Dù gì trên đường lớn cũng có thể ăn mặc phong phanh, huống chi là đi bơi lội.Túc Ninh mím môi không nói chuyện.Nhưng Chân Minh Châu lại có thể nhìn ra suy nghĩ của anh, cô nói:"Xã hội hiện đại là như vậy. Tôi biết cổ đại tương đối bảo thủ, nhưng là xưa khác nay khác, nơi này cũng không phải cổ đại, anh nên cố gắng thích nghi với nó. Anh phải thích nghi với xã hội mà không phải xã hội thích ứng với anh. Đó là chuyện không thể nào. Tất nhiên, nếu anh thật sự không thích, tôi cũng không miễn cưỡng anh, nhưng tôi phải nói với anh rằng những chuyện này rất bình thường."Túc Ninh: "Tôi biết là bình thường. Chỉ là..."Anh suy nghĩ rồi ăn ngay nói thật: "Tôi thật sự không quen lắm."Chân Minh Châu: "Tôi hiểu."Túc Ninh: "Cô cũng thường đến đó sao?"Chân Minh Châu: "Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ đến đó, tôi lại không phải người cổ đại, không giống với anh."Cô cười nói: "Lúc nhỏ tôi thường đi cùng Nghiên Nghiên đến đó, nhưng cả hai đều không biết bơi. Chúng tôi không khác gì hai chú vịt mắc cạn, mỗi lần xuống nước đều vung tay vùng chân loạn xạ."Nhắc đến chuyện cũ, cô cười rạng rỡ hơn.Túc Ninh nhìn gương mặt tươi cười của cô, đột nhiên nói: "Không bằng cô dẫn tôi đến đó xem một chút, có được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận