Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 380:
Chương 380:
Bởi vì có sự trợ giúp của Túc Ninh, sau khi sắp xếp lại mọi thứ hai tỷ đệ Táo Hoa và Cẩu Đản liền thả lỏng tâm tình. Thật ra dù Túc Ninh không đến thăm bọn họ thì bọn họ cũng có thể giải quyết được, vì họ chủ yếu tiêu tiền đặt mua một số vật dụng khi vào đông như củi và áo bông.Áo bông là vật dụng cần thiết, năm nay thời tiết lạnh giá, thật sự không thể không mua. Áo bông mua về cũng không phải loại dày nhưng số tiền còn lại cũng không được bao nhiêu, cũng may không phải năm nào cũng phải mua áo bông nên cuộc sống cũng không quá khó khăn.Bất quá trước kia mấy đứa nhỏ sống một ngày lo một ngày, căn bản chưa hề có một ngày ổn định, nên khi quyết định mua áo bông bọn họ vẫn có chút không muốn, mấy ngày này trong lòng vẫn cảm thấy bất an, sợ có việc gì cần phải dùng tiền.Cũng may bọn họ không gặp phải chuyện gì lớn, thêm vào đó Túc Ninh đến đã giúp họ giảm bớt nỗi bất an trong lòng.Hai tỷ đệ bọn họ biết nếu không có việc cần dùng tiền thì trên cơ bản cuộc sống về sau vẫn rất ổn thỏa. Hiện tại bọn họ có hơn 20 lượng bạc, khi tuổi ngày càng lớn thì tiền công cũng sẽ tăng, đến mùa đông năm sau cũng không cần mua thêm áo bông chăn bông nữa.Hơn nữa... hôm nay Túc Ninh lại mang những thứ này đến đây nên có thể tiết kiệm được không ít; như muối có đến vài túi, nếu bọn họ tiết kiệm thì có thể dùng được một năm nên không cần mua. Còn mấy thứ như thức ăn thì một tháng này bọn họ không cần mua thêm, đương nhiên bọn họ cũng không nỡ ăn hết những thứ này.Nếu tính ra tiền công mỗi tháng vẫn còn thừa rất nhiều.Chờ vị đại nương cách vách rời đi, Táo Hoa lại mở ngăn tủ ra nhìn trong chốc lát, sau đó mở miệng."Đệ.""Hả?"Táo Hoa nghiêm túc nói: "Tỷ có chút việc muốn thương lượng với đệ.""Tỷ cứ nói."Táo Hoa: "Mì sợi và gạo này chúng ta giữ lại, lâu lâu có thể cải thiện bữa ăn, nếu không cả năm chúng ta đều không nỡ mua ăn một lần."Lời này cũng không phải là giả, Cẩu Đản gật đầu, lại nghe tỷ tỷ nói tiếp.Táo Hoa: "Nhưng túi đường trắng này nhà chúng ta không dùng được, đường trắng rất tốt nhưng ăn hay không ăn thật ra cũng không ảnh hưởng gì, chủ yếu là để ngọt miệng, không thể ăn no và dinh dưỡng như gạo và mì sợi, đệ nghĩ xem chúng ta bán nó đi được không?"Cô bé vội nói: "Tỷ biết đây là đại ca mang đến cho chúng ta, nhưng tỷ nghĩ nếu chúng ta có thể tích góp được thêm một ít tiền, như vậy về sau cũng chút tiền để phòng thân, sau này đệ cưới vợ cũng có thêm một phần gia sản."Cẩu Đản nhìn tỷ tỷ, từ trước đến giờ tỷ tỷ đều suy nghĩ cho hắn, rõ ràng là bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.Cẩu Đản nghiêm túc: "Vậy được, chúng ta bán đi, đệ nhìn thấy cũng phải ba bốn cân, chúng ta cứ bán đi đổi lấy tiền."Táo Hoa: "Chắc là phải hơn hai ba bốn cân, chúng ta giữ lại một ít đến thời điểm ăn tết mang ra pha nước uống cho ngọt miệng, dư lại thì mang đi bán."Hai người liếc nhau, lại lật xem lên: "Muối này chất lượng cũng rất tốt."Thứ này rất tốt nhưng bọn họ không nỡ bỏ tiền ra mua, thứ này không dễ mua cũng không có có người bán."Mặt khác... phần thịt khô này chúng ta cũng giữ lại."Thứ quý giá như vậy bọn họ không nỡ bỏ tiền ra mua nhưng vẫn có thể để dành, vì thế hai người quyết định không bán. Nhìn tới nhìn lui lại thấy mấy khối điểm tâm cũng không cần thiết giữ lại, trước đó hai người đã từng ăn qua một lần, lần này không định giữ lại, chỉ lấy ra mấy khối để ngày mai mang đến cửa hàng biếu cho chưởng quầy và thiếu đông gia. Những thứ còn lại thì sắp xếp rồi cất đi. Hiếm khi bọn họ xin về sớm, nên cũng không trì hoãn mà nhanh chóng khóa cửa đi đến cửa hàng.Quả nhiên Táo Hoa dự đoán không sai, túi đường này không chỉ ba bốn cân, mà thiếu một chút là được năm cân.Hai tỷ đệ liếc nhìn nhau liền biết phần thiếu đó là phần đường bọn họ đã giữ lại, nhưng vì phẩm chất của đường trắng này rất tốt nên cửa hàng tính thành năm cân rồi đưa bọn họ mười lượng. Một cân đường trắng khoảng hai lượng bạc khiến hai tỷ đệ khiếp sợ trừng to mắt.Phần điểm tâm còn dư lại vừa đúng ba cân, bán được ba lượng.Món điểm tâm bị người ta ép giá, nhưng vì đường trắng không đủ cân nên hai tỷ đệ vẫn rất cao hứng.Nhà nghèo cũng có thể ăn được một hai khối điểm tâm, nhưng số tiền mua điểm tâm này cũng đủ cho nhà nghèo mua lương thực ăn cả tháng. Chưởng quầy dựa theo giá này để thu vào cũng là hợp lý.Hai tỷ đệ về nhà đột nhiên phát hiện số tiền tiết kiệm của nhà mình lên đến gần 37 lượng bạc, cả đời này bọn họ còn chưa từng nhìn thấy số bạc lớn vậy đâu.Cả hai run rẩy giấu tiền, đồng thời cũng vui vẻ bật cười.Ngày hôm sau khi đến cửa hàng, hai tỷ đệ đã mặc áo bông và đi ủng da, bộ quần áo này rất ấm áp, hoàn toàn khác với những chiếc áo bông mà bọn họ đã mua, hơn nữa chiếc áo đó cũng không hàng mới.Chiếc áo bông và giày bông này thật sự rất thoải mái.Hai người vừa đến cửa hàng vải đã bị thiếu đông gia nhìn thấy: "Ai... quần áo này của các ngươi..."Hắn vội tiến lên: "Để ta nhìn xem."Nhà bọn họ mở phường vải, cũng có bán cả trang phục, mặc dù không nhiều nhưng khi nhìn thấy kiểu dáng quần áo đặc biệt thì lập tức muốn nhìn kỹ một chút.Cẩu Đản cười hì hì, nói: "Thiếu đông gia, chưởng quầy đâu? Ta mang một ít thức ăn ngon đến cho các người."Lúc này, chưởng quầy từ bên trong đi ra, ánh mắt không nhìn đến điểm tâm mà nhìn về phía quần áo: "Để ta nhìn xem quần áo của các ngươi một chút."Quả nhiên là cha con, cách nói chuyện rất giống nhau."Ở chỗ chúng ta không có kiểu dáng này; cha, người xem thử có phải kiểu dáng giống với ở huyện thành không?""Thoạt nhìn rất ấm.""Đặc biệt thì đặc biệt nhưng lại không đẹp mắt, có vẻ phùng phình."Hai cha con bắt đầu nghiên cứu, chưởng quầy cũng hỏi: "Chiếc áo này là do thân thích của ngươi đưa đến ngày hôm qua đúng không?"Ông hiểu được gia cảnh của hai đứa nhỏ này, nếu không thì ông cũng đã không đưa ra mức lương học việc phù hợp. Nhà người khác sẽ không trả lương cao như bọn họ, nhưng quả thật hai đứa nhỏ này làm việc rất cẩn thận và nghiêm túc."Không phải là thân thích, chỉ là một vị đại ca trước kia đã từng giúp đỡ chúng ta, huynh ấy từ nơi khác đến đây thăm chúng ta sẵn tiện mang cho chúng ta một vài thứ." Hai tỷ đệ Cẩu Đản vẫn hiểu rõ có một số chuyện không cần nói quá tỉ mỉ.Nhưng chưởng quầy nhìn Cẩu Đản với ánh mắt kinh ngạc, thầm nghĩ vận may của hai đứa nhỏ này thật tốt mới có thể gặp được người thiện tâm như vậy.Hiện giờ mỗi người đều có quan niệm bản thân còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, làm gì có khả năng quan tâm đến người khác.Nhưng người này còn có thể tặng đồ cho bọn họ, chắc hẳn gia cảnh cũng rất tốt."Nếu là ân nhân thì phải cố gắng báo đáp."Cẩu Đản gật đầu: "Đại ca là tốt nhất."Chưởng quầy bật cười, nói: "Các ngươi ở chỗ ta cũng phải nỗ lực học tập, sau này có được tay nghề rồi tích cóp tiền mở một gian hàng vải."Hai đứa nhỏ đều lắc đầu: "Làm sao có thể, bọn ta không dám nghĩ đến chuyện này, phải mất rất nhiều tiền mới có thể mở được một cửa hàng vải, đúng không?"Chưởng quầy và nhi tử của ông - thiếu đông gia của cửa hàng vải đều bật cười: "Vì thế ta mới nói các ngươi phải nghiêm túc học tập."Táo Hoa Nhi: "Chúng ta sẽ cố gắng!"Cô bé múa may nắm tay, không hề có tác phong giống với nữ nhi của những gia đình bình thường: "Chúng ta nhất định sẽ làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận