Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại
Chương 185:
Chương 185:
Không biết là do Túc Ninh may mắn, hay là lời khẩn cầu của Chân Minh Châu và Vu Thanh Hàn trở thành sự thật, không lâu sau mưa dần tạnh.Vu Thanh Hàn không nói hai lời, lập tức liên hệ với phía bệnh viện. May mắn đây là bệnh viện quân khu, nếu không cũng không thể giải thích rõ ràng được việc này. Trong lúc chờ xe đến, Chân Minh Châu đi vào phòng của Túc Ninh. Vu Thanh Hàn hiện đang truyền nước biển cho hắn, còn Bạch Viễn thì đang ngồi trông chừng.Chân Minh Châu: "Bạch tiên sinh, ông trở về nghỉ ngơi đi, một chút sẽ có người đến đón hắn đi."Bạch Viễn đúng là có chút mỏi mệt, ông gật đầu, nói: "Hắn... sẽ tốt lên đúng không?"Chân Minh Châu: "Giáo sư Vu cũng không dám khẳng định, tôi lại càng không dám. Thật ra vào thời khắc mấu chốt, ý chí và nghị lực của con người rất quan trọng. Tôi chỉ có thể cầu nguyện hắn sẽ khỏe lên, nhưng hắn có khỏe lên hay không thì ngoài việc trông cậy vào bác sĩ còn phải dựa vào chính bản thân hắn."Bạch Viễn: "Tôi tin hắn có thể khỏe lại."Chân Minh Châu: "Tôi cũng hy vọng như vậy."Bạch Viễn đi ra đến cửa, đột nhiên Chân Minh Châu lại lên tiếng: "Bạch tiên sinh, ông rất quan tâm đến hắn. Ông quen biết cha mẹ hắn sao?"Bạch Viễn ngạc nhiên: "Vì sao cô lại nghĩ như vậy?"Chân Minh Châu cười nói: "Bởi vì tôi thấy ông không quen biết hắn, nhưng lại rất quan tâm đến hắn. Nên tôi nghĩ không biết có phải ông quen biết người nhà hắn hay không?"Bạch Viễn: "Thật ra không phải quen biết, chỉ là khi tôi thi đậu Trạng Nguyên đã từng gặp qua phụ thân hắn một lần. Nhưng thời điểm tôi nhận chức ở Hàn Lâm Viện thì ông ấy đã không còn nữa. Lúc ấy mọi người đều đồn rằng thật ra ông ấy không mất tích mà là cùng công chúa tư bôn*. Nhưng những năm gần đây không ai nghe qua tin tức về ông ấy nữa. Tên của ông ấy và công chúa cũng là những cái tên cấm kỵ trong cung. Đến khi gặp Túc Ninh tôi mới biết được thì ra công chúa và ông ấy đã sớm qua đời. Có lẽ vì có chút thưởng thức lẫn nhau nhưng lại không có duyên quen biết nên cảm thấy tiếc nuối."*Tư bôn: người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu.Chân Minh Châu: "Thì ra là vậy."Bạch Viễn khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.Chân Minh Châu ở trước giường, thầm nghĩ huyết thống thật sự là cái gì đó rất kỳ diệu. Bạn đầu, cô không hề biết Túc Ninh có quan hệ họ hàng với A Cửu, chỉ cảm thấy vẻ ngoài của bọn họ có nét giống nhau. Thì ra bọn họ thật sự là họ hàng.Mẹ của Túc Ninh là cô của A Cửu.Trách không được."Minh Châu." Vu Thanh Hàn đi vào phòng rồi lên tiếng.Chân Minh Châu: "Thế nào?"Vu Thanh Hàn: "Xe cấp cứu đến."Túc Ninh đã hôn mê nên bọn họ không hề chần chừ mà nhanh chóng đưa người lên xe.Vu Thanh Hàn: "Tôi đi theo xe, cô ở nhà cẩn thận một chút."Chân Minh Châu gật đầu, nhẹ giọng nói: "Tôi biết. Trời đã tạnh mưa nên chúng tôi sẽ không có việc gì, nếu có cũng không sao. Dù gì bây giờ nơi này cũng không phải cổ đại."Vu Thanh Hàn nhanh chóng ra cổng, đi nhanh đến xe cấp cứu."Vu Thanh Hàn."Anh quay đầu lại: "Có việc gì sao?"Chân Minh Châu: "Anh cố gắng dành một ít thời gian để nghỉ ngơi đi."Vu Thanh Hàn cười, nói: "Được. Tôi biết rồi."Ngay sau đó anh nhướng mày, nói: "Cô đang quan tâm tôi."Chân Minh Châu nói một cách hợp tình hợp lý: "Tôi quan tâm đồng nghiệp của tôi không được sao, dù sao cũng rất khó để tìm được một người hợp tác ăn ý như anh."Vu Thanh Hàn cười đầy ẩn ý, xua tay nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân. Bây giờ tôi phải đi rồi."Rất nhanh xe đã lăn bánh, Chân Minh Châu cũng đóng cửa lại rồi đi vào nhà.Có lẽ do quá mệt mỏi nên Chân Minh Châu không có thời gian suy nghĩ linh tinh, chẳng mấy chốc cô đã lên giường đi ngủ. Đến sáng hôm sau thì nhận được điện thoại của Vu Thanh Hàn. Cô không nhịn được mà cảm khái, Túc Ninh quả thật là một người rất may mắn. Nếu tối qua trời không tạnh mưa thì có lẽ hiện tại hắn đã là một thi thể lạnh băng rồi.Nghe nói từ tối hôm qua đến sáng hôm nay hắn đã nhiều lần rơi vào tình trạng nguy kịch.May mắn là đêm qua Vu Thanh Hàn đã xử lý qua vết thương, hơn nữa Túc Ninh đã kịp thời được đưa đến bệnh viện, ngân hàng máu vẫn còn đủ lượng máu dự trữ phù hợp với nhóm máu của hắn, vì thế nhiều lần hắn được kéo về từ bờ vực sinh tử.Vu Thanh Hàn nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người may mắn như vậy."Chân Minh Châu: "Cũng không phải lần đầu tiên. Đây là lần thứ hai, lần đầu tiên anh gặp được một người may mắn không phải là tôi sao?"Vu Thanh Hàn: "Cô còn có thể nói đùa, xem ra cô cũng không quá quan tâm đến hắn."Chân Minh Châu mím môi nói: "Có một vài người sẽ không vì sự đau buồn của chúng ta mà có thể sống sót. Niềm vui nỗi buồn của chúng ta không thể quyết định sự sống chết của một người. Vì thế tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường. Hơn nữa, vì hắn ở chỗ anh nên tôi rất yên tâm. Nếu ngay cả anh cũng không thể làm được thì tôi tin tưởng người khác cũng vô dụng.""Thì ra trong mắt cô tôi lợi hại đến vậy."Chân Minh Châu: "Anh không lợi hại sao?"Vu Thanh Hàn đắc ý: "Cô nói đúng, tôi rất lợi hại."Anh nói tiếp: "Tạm thời Túc Ninh vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng tôi cảm thấy người này có ý chí mạnh mẽ, tôi tin tưởng hắn nhất định sẽ vượt qua. Hơn nữa, trước kia hắn chưa từng sử dụng qua thuốc kháng sinh nên hấp thu rất tốt hiệu quả của thuốc. Lần điều trị trước hắn bình phục nhanh hơn người bình thường, hy vọng lần này cũng có thể thuận lợi như vậy. Tuy nhiên, do vết thương lần trước vẫn chưa lành hẳn, bây giờ lại bị thương nên có thể sẽ phải ở lại bệnh viện mấy tháng. Cô cần chuẩn bị tâm lý thật tốt."Chân Minh Châu: "Được."Chân Minh Châu đang cùng Vu Thanh Hàn nói chuyện, đang định nói đang chuyện khác thì đột nhiên bị mất sóng, rớt mạng.Chân Minh Châu: "Ủa?"Cô bèn nhìn ra nên thì thấy trời lại mưa.Đúng rồi, sắp đến lập xuân, một năm Lệ thành có đến hai mùa mưa, một mùa mưa diễn ra vào nửa cuối năm.Hiện tại là mưa xuân.Mùa xuân nhiều mưa, mùa thu mưa nhiều.Quả nhiên là không hề sai.Cô đi xuống lầu liền thấy Bạch Viễn đang ngồi trong sân: "Ông đang ngắm mưa sao?"Bạch Viễn gật đầu: "Đúng vậy!"Chân Minh Châu: "Hình như tâm tình của ông khá tốt."Bạch Viễn cười khổ, nói: "Thật ra không phải, tôi còn đang suy nghĩ không biết mấy người Trương Lực đã đi đâu."Người này đúng là không nhịn được phải nhắc mãi đến việc này.Hai người bọn họ đang nhắc đến Trương Lực thì nghe được bên ngoài có người ấn chuông cửa.Bình thường nếu ấn chuông cửa thì căn bản đều là những người đã từng đến đây. Nếu chưa từng đến đây thì tất nhiên sẽ không dám đụng chạm lung tung, hơn nữa cũng sẽ không biết chuông cửa là cái gì.Chân Minh Châu: "Để tôi đi xem có phải là người mà chúng ta đang nhắc đến không..."Vừa mở cửa thì quả nhiên là bọn họ.Mấy người Trương Lực đều có chút chật vật.Đã lâu không gặp Chân Minh Châu, nên Trương Lực có chút kích động: "Bà chủ."Chân Minh Châu: "Mau vào nhà."Trương Lực: "Quân sư."Bạch Viễn: "Mọi người đây là..."Xem ra bọn họ có chút chật vật nhưng cũng không bị thương.Trương Lực lau mặt, nói: "Chúng ta suốt đêm lên đường trở về nên thoạt nhìn có vài phần chật vật, nhưng thật ra đều không có việc gì. Sức khỏe ngài đã tốt lên rồi sao?"Bạch Viễn: "Đã giải được độc."Trên mặt Trương Lực lập tức lộ rõ sự vui mừng: "Vậy thì tốt quá."Bạch Viễn mỉm cười: "Đều là nhờ bà chủ và Vu thần y."Chân Minh Châu: "Tôi cũng không giúp được gì, việc này nếu muốn cảm ơn thì phải cảm ơn bác sĩ."Cô lại hỏi: "Mọi người đã đi đâu vậy?"Trương Lực: "Chúng tôi giúp Túc Ninh đánh lạc hướng truy binh."Chân Minh Châu: "Hả?"Trương Lực lại lau mặt lần nữa rồi nói: "Tôi xui xẻo tám đời mới gặp phải hắn."Chân Minh Châu bật cười...
Bạn cần đăng nhập để bình luận